Viên Dao nằm trong vòng tay của Cửu Vân, vẻ mặt ứ động vô tri vô giác. Tại nơi làm việc của cô, vào lúc có đoàn khách, cô lại cùng người ta làm bậy làm bạ ở bên trong. Nếu có ai biết được thì chẳng phải trở thành trò cười sao?
Nhưng một mặt khác, cô lại cảm thấy may mắn khi bản thân xây thêm nhà tắm ở đây.
Cửu Vân ngược lại bừng bừng khởi sắc, bao nhiêu nỗi uất nghẹn hôm qua đều được đòi lại một cách sạch sẽ. Ánh mắt dời xuống bộ đồ quần jeans, áo sơ mi thời trang quen thuộc trên người Viên Dao, anh hơi nhíu mày.
“Em chỉ có bao nhiêu bộ đồ thôi à?”
“Làm sao thế?” Cô ngơ ngác hỏi lại, sau đó nhìn xuống những mảnh vải rơi trên sàn.
“Có bao giờ thử chuyển qua mặc cái gì khác ngoài phong cách gò bó như thế này không?” Anh chơi đùa lọn tóc của cô, tự nhủ sẽ yêu chiều cô một thời gian cho đến khi bản thân chán chê mối quan hệ này.
“Không có hứng thú.” Cô lắc đầu, muốn đứng dậy đi vào phòng tắm nhưng liền bị anh kéo lại vào lòng, vòng tay cứng cáp ghìm chặt lấy cô như đang muốn bắt nhốt chim hoàng yến.
“Nhưng tôi có.”
Cửu Vân bế Viên Dao lên, đi thẳng vào nhà tắm với nụ cười đểu cáng. May mắn anh thật sự chỉ cùng cô tắm rửa mà thôi, chứ không nổi ham muốn lần nữa. Sau đó, anh bắt lấy bà chủ nhỏ cửa tiệm Vĩ Ái, lái xe thẳng đến trung tâm thương mại.
“Cái này, cái này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-an-ai-ca-doi-dam-say/3570375/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.