Chỉ bấy nhiêu cũng đủ hiểu Phó Cửu Vân thâm độc và tàn nhẫn như thế nào. Anh muốn chứng minh cho Phó gia thấy dù anh có làm gì thì gia sản của nhà họ Phó phần lớn đều thuộc về anh mà thôi, có điều hiện tại anh vẫn không thèm lấy chúng.
Viên Dao run rẩy đôi môi, nhớ tới tính tình cuồng bạo chiếm đoạt trên giường của Cửu Vân cũng đủ khiến cô hiểu anh là người như thế nào.
“Vậy… Vậy chắc tớ không làm cho chú ấy ghi hận đâu nhỉ?”
Châu Anh nhún vai.
“Tớ không biết. Theo tính cách có thù tất báo của chủ tịch Phó thì tớ thấy cậu lành ít dữ nhiều.”
Viên Dao nở nụ cười gượng gạo, muốn ngất xỉu ngay tại chỗ. Châu Anh thấy thế thì vỗ vai cô.
“Chắc không sao đâu. Chủ tịch Phó cũng không truy cùng giết tận đến vậy. Cùng lắm sau này cậu gặp chủ tịch ở đâu thì ráng đi đường vòng thôi.”
Viên Dao im lặng gật đầu, đem lời an ủi của cô bạn ghim sâu vào lòng đến mức tối đó cô không hề ngủ được. Mà cả ngày hôm sau, cô đều trong trạng thái lo sợ bị Cửu Vân tìm đến, nhưng tới khi bản thân ra về cũng vẫn chưa thấy động tĩnh gì xảy ra thì mới chớm yên lòng.
Có lẽ anh vẫn có lương tâm, tha thứ cho một người qua đường như cô.
Chợt điện thoại vang lên tiếng thông báo đến từ một trong các người bạn của Trình Trí. Cô chẳng muốn xem nhưng không hiểu vì sao lòng lại cảm giác có lửa đốt. Trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-an-ai-ca-doi-dam-say/3570364/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.