Viên Dao nghe giọng nói trầm ấm của Cửu Vân bên tai, dường như có ma thuật mê hoặc khiến cô chỉ muốn gật đầu. Vì thế, cô trực tiếp hạ cẳng chân vào hạ bộ của anh.
“Sau khi biết chú là chủ tịch Tinh Quang, tôi xin được phép gọi chú là chú. Chú nghĩ tiền của chú nhiều lắm sao, có thể mua được mọi thứ à?”
“Cô…” Anh ôm lấy thân dưới của mình, cảm thấy may mắn khi ban nãy đầu gối cô chệch hướng, nếu không ắt hẳn anh sẽ không thể sống yên.
“Cô cái gì mà cô. Nhớ cho kỹ, tôi không muốn có bất kỳ liên quan gì đến chú. Đồ biến thái. Coi như đời tui xui xẻo, lần đầu tiên bị chó cắn mất.”
Viên Dao phất áo, đi thẳng ra ngoài cửa mặc cho Cửu Vân nhìn cô bằng vô số cảm xúc tức giận. Anh không biết vì sao mình lại dây dưa với cô gái dữ dằn này, biết sớm như thế thì anh sẽ vờ như không biết cô.
“Chủ tịch, ngài không sao chứ?” Thư ký Quang bất ngờ khi thấy cuộc nói chuyện giữa hai người trôi qua thật nhanh lẹ, nào ngờ ngó mặt vào trong phòng chủ tịch thì liền thấy anh ôm lấy đũng quần của mình mà nhăn nhó.
“Không sao, ban nãy tôi nghịch ngu thôi.” Anh vẫy vẫy tay, kêu thư ký đi ra ngoài, tránh để bản thân thêm mất mặt.
Tốt nhất lần sau đừng nên gặp lại nhau nếu không anh sẽ lấy lại đủ gốc lẫn lãi với cô.
Viên Dao tức tối trở về cửa hàng, dùng kéo cắt đi những phần vải bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-lan-an-ai-ca-doi-dam-say/3570363/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.