Ứng Đạc khẽ sững lại, khóe môi không kìm được nụ cười:
“Vậy là có thể không cần báo cho anh biết à?”
“Vậy cũng không được sao?” – cô ra vẻ vô tội, như thật sự không hiểu, nhưng thực chất là cố ý dùng gương mặt trong sáng để mê hoặc người khác.
Ứng Đạc mỉm cười hỏi lại:
“Vậy là được?”
Hai người thong thả trêu ghẹo qua lại. Cô vẫn nhìn anh chăm chú, đôi mắt như trái nho tím sẫm, trong trẻo mà đen láy.
Ánh mắt quấn quýt ấy như muốn kéo người ta chìm xuống. Trước khi Ứng Đạc kịp giơ tay ra hiệu cho cô lại gần, Đường Quán Kỳ đã bất ngờ cúi xuống, vượt qua khung cửa sổ xe rộng, đặt môi lên bờ môi mỏng của anh.
Khoảnh khắc môi chạm môi, hàng ngàn tia khát vọng muốn gần gũi như ùa ra.
Lời định nói bị cô mang đi mất.
Đôi mắt đen ấm như làn nước ấm vẫn nhìn thẳng vào anh.
Anh vốn muốn bảo với cô rằng mình sắp đi dự một buổi tiệc xem mắt, tấm thiệp mời vẫn để bên ghế, cần nói rõ cho cô biết.
Nhưng giây phút này, anh bị cô dỗ quên cả chuyện đó, đành bỏ qua:
Vân Mộng Hạ Vũ
“Dự định khi nào về nhà?”
Cô giơ bàn tay còn trống, đặt ngang dưới cằm.
(Một lát.)
Anh bình thản hỏi:
“Một lát là bao lâu?”
Cô nghiêng người, chỉ vào anh, rồi chạm vào thái dương mình, lại chỉ vào bản thân:
“Anh nhớ em à?”
Ứng Đạc ngẩng lên, ánh mắt sâu, khóe môi thoáng cười, bất ngờ trả lời thẳng:
“Ừ, anh nhớ em.”
Rebecca đi được một đoạn, ngoảnh lại thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-kiep-yeu-vi-em/4794979/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.