Cô lập tức trả lời:
“Được.”
Rebecca gửi lại một icon “đại hán gãi chân cười hì hì”.
Hai người hẹn gặp nhau ở cổng A2 của trường. Còn sớm, họ sang bờ bên kia ăn trưa. Đường Quán Kỳ nhớ lần trước Rebecca mời mình ăn sashimi hết hơn một ngàn, lần này đặc biệt nói mình vừa kiếm được chút lời nhờ đầu tư, muốn mời cô ăn đồ Thái.
Mắt Rebecca sáng lên:
“Bọn học tài chính các cậu kiếm tiền dễ lắm hả?”
Đường Quán Kỳ thật thà:
“Thật ra không dễ đâu.”
Cô cũng chỉ nhờ cơn gió thuận từ Ứng Đạc mà đầu tư vào Lãng Đĩnh Khoa Kỹ mới thắng chắc một ván.
Rebecca hiển nhiên có chút hiểu lầm về dân tài chính:
“Chẳng phải các cậu chỉ cần có vốn khởi động, vung tay đầu tư là vài chục triệu đổ vào túi sao?”
Đường Quán Kỳ:
“?”
Nếu không thuận lợi, dân tài chính vừa bước ra khỏi cổng trường cũng phải đi… bán bảo hiểm.
Thấy biểu cảm của Đường Quán Kỳ, Rebecca cười hì hì:
“Tớ cứ tưởng các cậu kiếm tiền dễ lắm cơ.”
Đi ngang qua quán bún cá viên lần trước họ từng ăn, hai người phát hiện quán đã đóng cửa.
Rebecca chợt thèm bánh hấp, nên sang đối diện mua. Thuận miệng hỏi ông bán hàng:
“Bác ơi, quán bún bên kia nghỉ rồi hả?”
Ông lão đang gói bánh lắc đầu:
“Cả nhà bên đó đều bị ung thư máu, tội nghiệp quá… Không biết bao giờ mới trở lại được.”
Tay Đường Quán Kỳ cầm hộp bánh khựng lại giữa không trung.
Rebecca cũng sững sờ, hai người cầm bánh đi xa rồi, cô mới hoàn hồn, không kìm được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-kiep-yeu-vi-em/4794978/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.