" KHÔNG ĐƯỢC DỪNG LẠI, TIẾP TỤC DỤNG HÌNH!!!"
Hàn Vân Dung nhắm chặt mắt, hắn dứt khoát ra lệnh. Dương Khắc Chân toàn thân tê dại, nàng bất chấp nguy hiểm điên dại lao lên pháp trường, bốn bên tứ phía đều là quân lính. Đội quân tinh nhuệ nhất của Hàn triều lúc này đều tập trung lại dù có cố thế nào cũng không thể đến gần được.
" Cầu xin người, Khắc Chân cầu xin người hãy tha cho phụ thân ta…"
Nhìn phụ thân đang cận kề cái chết Khắc Chân đau khổ quỳ rạp xuống đất, nàng bỏ hết tôn nghiêm của một con người liên tục dập đầu nức nở trước tất cả. Tất cả quân lính nhìn nhau lắc đầu, phần vì không thể kháng lệnh, phần vì đau lòng trước bộ dạng thảm hại của người từng là bề trên của mình.
" HÀNH LỆNH!!!"
Một cái phất tay thay cho lệnh truyền tội tử, Hàn Vân Dung phi lên yên ngựa vụt đi như gió thoảng, hai đao phủ không chần chừ lệnh phán vừa buông ra khung cảnh nhanh chóng biến thành màu tan tóc, chẳng biết từ bao giờ đài trảm đã nhuộm đầy máu thẫm, bên dưới chính là thủ cấp của Dương Thiệu, nhanh đến mức hắn chỉ kịp lưu lại trần thế hai chứ " BÁO THÙ".
" PHỤ THÂNNNNNN!!!"
Tiếng thét xé lòng của Dương Khắc Chân vang vọng đến trời cao còn thương xót, nàng đau đớn đến cùng cực ngất liệm bên cạnh thi thể của cha mình.
( Mộc Đình Cung)
" Nương nương, nương nương người đừng làm Tiểu Hoa sợ!"
Dương Khắc Chân lờ đờ tỉnh dậy trong tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-kiep-nghiet-duyen/3571719/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.