" Chân Chân, muội thứ lỗi cho ta mạo phạm. Dẫu sau đi nữa, sau đêm nay muội cũng sẽ trở thành thái tử phi của ta mà thôi!"
Thu Lĩnh vừa dứt câu, bàn tay đã hư hỏng không nghe lời. Hắn di chuyển bàn tay từ eo của nàng nhè nhẹ dần đến vết thương nơi ngực trái...
Khắc Chân không thể nhịn thêm được, nàng bật dậy nhanh chóng dùm tay che chắn, tay còn lại đẩy Thu Lĩnh ra xa.
" Ngươi.. ngươi, đúng là không bằng cầm thú!"
Nhìn Khắc Chân ngượng ngùng đến đỏ mặt, Thu Lĩnh càng thích thú,hắn dịu dàng nhưng điệu cười lại có chút phong tình.
" Muội tỉnh không đúng lúc tí nào cả!"
Thu Lĩnh sớm đã biết Khắc Chân tỉnh lại từ lâu, hắn trời sinh quan sát rất tốt. Từ khi bước vào phòng, hắn đã biết nàng đã tỉnh bởi không ai bất tỉnh mà cơ mặt lại có chút căng thẳng như vậy. Thu Lĩnh không phải kẻ lưu manh nhất là khi với người hắn thích, sở dĩ hắn làm như vậy bởi hắn muốn xem sức chịu đựng của Khắc Chân tốt đến mức nào, nàng còn có thể diễn trước mặt hắn đến bao lâu.
" Chân Chân, muội đang khiến ta lo lắng đó, lúc đó ta thật sự đã nghĩ rằng muội sẽ..."
Khắc Chân toàn mạng là nhờ có mảnh ngọc bảo vệ, lúc này bất giác nhớ đến. Nàng lục tung hết phòng, y phục trên cơ thể cũng bị thay mới mãi vẫn không thể tìm thấy mảnh ngọc đâu.
" Muội tìm thứ này phải không?"
Thu Lĩnh nhìn bộ dạng cuốn cuồn của nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-kiep-nghiet-duyen/3571704/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.