Trước ngày xuất trận, Khắc Chân suy nghĩ rất nhiều, nếu không phải là lời mà Thu Lĩnh trực tiếp nói với nàng chắc chắn nàng sẽ không bao giờ tin đó chính là sự thật. Từ khi nàng theo Vân Dung đến doanh trại làm việc chỉ duy nhất Thu Lĩnh đối xử với nàng dịu dàng, hắn nhẹ nhàng chỉ bảo nàng ân cần xem nàng như một tiểu muội ruột thịt... Khắc Chân thật lòng quý mến hắn. Khắc Chân bên cạnh ngọn đèn nhỏ một lần nữa nhìn lại chiếc khăn tay thêu hoa bách hợp mà Thu Lĩnh từng tặng cho nàng, loài hoa mà nàng yêu thích. Mải mê đến mức sáp đèn rơi xuống bỏng ráp hết cả mu bàn tay nàng, đến khi phát hiện nước mắt đã lã chã rơi ướt hết khăn tay. Một tướng quân như Dương Khắc Chân còn lạ gì với sự đau đớn, trước giờ vết thương lớn nhỏ nào nàng cũng đã trải, suýt mất mạng cũng từng nếm ấy vậy mà hôm nay chỉ vì sáp làm bỏng tay mà khóc nấc.... một màn vừa nãy vô tình đều bị Hàn Vân Dung bắt gặp, hắn vốn muốn tìm nàng để bàn lại chiến lược trước khi nàng xuất trận nhưng không ngờ lại nhìn thấy nàng trong hoàn cảnh này. Hàn Vân Dung bỗng thấy tim mình như thắt lại, có lẽ là vết thương cũ tái phát? Hắn nhanh chóng rời khỏi đó trước khi Dương Khắc Chân phát hiện.
Ngày nàng xuất trận, đợi đến nửa canh giờ vẫn không thấy Vân Dung xuất hiện. Trong lòng có chút hụt hẫn, cảm giác mất mác mà nàng không biết diễn tả bằng lời... không thể đợi lâu, Khắc Chân giục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-kiep-nghiet-duyen/3571701/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.