" Hoàng thượng, cái này là?"
Khắc Chân không hiểu ý hắn, từ trước đến giờ chưa lần nào hắn dịu dàng với nàng như vậy thật sự lần này không thể nhìn sắc mặt mà đoán ý...
" Cho ngươi, sao chứ? Còn không mau tạ ân trẫm?"
Hàn Vân Dung ngượng đến chín mặt, hắn chưa từng làm chuyện xấu hổ nào như vậy trước đây, Khắc Chân là người đầu tiên hắn chủ động.
" Tạ chủ long ân!"
Năm 14 tuổi, Khắc Chân đã tinh thông võ nghệ, am tường tất cả các loại binh khí, có lẽ phần vì trọng trách trên vai nàng quá lớn đã khiến cho bản thân nàng không được phép nghĩ đến chuyện yêu đương nam nữ. Đến năm 18 tuổi Khắc Chân vẫn không biết tình huống khi nãy là gì, chỉ biết trong lòng nàng cảm xúc vô cùng khó tả tựa như có một đóa hoa đang chớm nở trong lồng ngực mình...
" Hoàng thượng, trời sắp sáng rồi người tranh thủ chợp mắt một lúc nhé, thần xin phép cáo lui!"
" Khoan đã, A Chân!"
Hàn Vân Dung hôm nay trong mắt Khắc Chân vô cùng kỳ lạ, hắn hết lần này đến lần khác ngập ngừng khó hiểu...
" Ngươi, ngươi... sau khi bình giang sơn người sẽ làm gì?"
Phải rồi, nàng làm tướng thần dưới trướng Hàn triều. Một lòng vì Hàn triều mà hy sinh thân mình báo ân đất nước nhưng chưa từng suy nghĩ bản thân mình sẽ làm gì sau khi đất nước đã hòa bình... liệu một đất nước hòa bình sẽ còn cần một nữ tướng như nàng nữa không? Nàng không thể cầm gươm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-kiep-nghiet-duyen/3571700/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.