Châu Ngọc trở về bệnh viện thì thấy Yến Chi đang khóc, không có một người mẹ nào mà không đau buồn khi mất con cả.Yến Chi khóc nấc lên,nước mắt cứ thi nhau rơi xuống không ngừng…
" Yến Chi,con đừng khóc nữa mau ăn cháo thôi"
" Dạ,con cảm ơn mẹ "
" Ta có lỗi với con quá "
" Mẹ đừng nói như vậy,chắc đây là số phận của con rồi.Bây giờ Huyền Nhi đã trở về rồi cho nên con cũng không muốn trở về nữa, Khải Phong anh ấy không có tin con cho nên bây giờ con chỉ là người dư thừa trong mắt anh ấy mà thôi "
" Con gái à,hay là con trở về cùng mẹ đi "
Yến Chi vội lắc đầu rồi nắm lấy cánh tay của bà ấy.
" Mẹ đừng vì con mà cãi nhau với anh ấy dù gì hai người cũng là mẹ con máu mũ với nhau.Còn phần của con thì con sẽ trở về cô nhi viện,đã lâu rồi con chưa về đó. Thời gian đầu chắc con sẽ ở lại giúp mẹ nuôi rồi sau đó sẽ đi học lại "
" Ừm,con tính như vậy cũng được, những sau này có chuyện gì thì cũng phải nói với mẹ đấy,mẹ sẽ ở bên cạnh con "
" Dạ được "
Cô cười cười rồi ôm bà ấy vào lòng,tuy cô không có được tình yêu của anh ấy nhưng lại được người mẹ này hết lòng yêu thương, đối với cô bao nhiêu đây cũng đủ hạnh phúc rồi.
" Con gái,con ăn xong rồi thì uống thuốc đi như vậy mới mau hồi phục sức khoẻ …"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-kiep-dau-thuong/3408905/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.