Lãnh cung.... 
- Tiểu thư... 
Tiểu Khả có chút không hiểu nhìn Mẫn Chi. Nơi tiểu thư muốn đến là đây sao? 
- Vào thôi.. 
Mẫn Chi hít một hơi thật sâu, giơ tay mở nhẹ cánh cửa ra. 
Khung cảnh nơi đây quả thật u tối và tẻ nhạt, khi vừa đặt chân vào điều đầu tiên nàng cảm nhận được là sự lạnh lẽo và đơn độc... 
Mẫn Chi nheo mắt nhìn thấy bóng dáng của nữ nhân đang ngồi trên ghế, ánh mắt không biểu lộ cảm xúc nhìn về phía nàng. 
- Ngươi đến đây để làm gì? 
Cao Yến Nguyệt nhàn nhạt mở miệng. 
- Đến xem ngươi như thế nào. 
Mẫn Chi cũng không quá dè chừng mà tự nhiên ngồi xuống đối diện nàng ta. 
Thấy Cao Yến Nguyệt liếc mắt về phía nha đầu đang đứng sau lưng mình, nàng đành nói với Tiểu Khả: 
- Muội ra ngoài trước đi! 
- Nhưng tiểu thư.... 
- Khống sao! Ở bên ngoài đợi ta! 
- Vậy...vậy có chuyện gì tiểu thư nhớ gọi nô tì! 
Sau khi cánh cửa đóng lại, Cao Yến Nguyệt nhếch môi châm biếm: 
- Không sợ ta làm thương tổn ngươi sao? 
- Nếu ta xảy ra chuyện ngươi cũng sẽ không được yên. Vả lại ta tin người còn lương tri của một người mẹ! 
Nàng nhìn vào phần bụng nhô lên của nàng ta, ánh mắt lóe lên tia ngưỡng mộ, đau thương và nuối tiếc. 
- Ngươi đến đây là muốn chế nhạo ta? 
Nhận thấy ánh mắt của nàng, Cao Yến Nguyệt hơi mất tự nhiên lấy tay che bụng lại. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-khac-nho-mot-doi-mong/2941478/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.