Dù là mái tóc dài buông xuống, làn da trắng mịn, hay ánh mắt mèo đầy cảnh giác mà vẫn đẹp đến khó tả — tất cả đều khiến vị thần kia trong lòng ngứa ngáy. Đặc biệt là lúc này, Thời Ngu lại ngoan ngoãn trả lời từng câu hỏi của hắn.
"Thích không?"
Cậu cúi đầu nhìn chiếc áo ngủ trên người. Tuy phong cách khác hẳn với bộ mà "tiểu quái thú" từng mặc, nhưng cậu vẫn rất thích. Cậu gật đầu, rồi nhớ ra rằng người ngoài cửa — Tang Hoài Ngọc — chắc không nghe thấy, bèn lên tiếng xác nhận.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, Thời Ngu lại cảm giác mình như đang bị người ngoài cửa dắt đi. Tư duy của cậu hoàn toàn bị cuốn theo nhịp của hắn, không rõ Tang Hoài Ngọc đang muốn dẫn mình tới đâu.
Khi kịp nhận ra điều này, cậu hít sâu một hơi, định tự ngăn lại trạng thái lạ thường đó.
Bên ngoài cánh cửa, hơi thở mơ hồ truyền tới. Thời Ngu bỗng mở miệng:
"Tang tiên sinh đang làm gì vậy?"
Tang Hoài Ngọc hơi khựng lại, dường như không ngờ Thời Ngu sẽ chủ động hỏi. Sau một thoáng dừng, hắn thành thật đáp:
"Tôi đang nghĩ về em."
Nghĩ về mình... Nghĩ về cái gì cơ chứ?
Lòng bàn tay Thời Ngu siết chặt, cảm giác như bao nỗ lực giữ cho đầu óc tỉnh táo của mình đều đang sụp đổ. Trong đầu cậu thoáng hiện lên hình ảnh lần trước ở phòng khách, khi vô tình chạm vào chiếc đuôi rắn của Tang tiên sinh...
Lần này... cũng giống như khi đó sao?
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, lời cũng theo miệng bật ra.
Bên kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-ke-qua-duong-lai-lo-mang-thai-con-cua-ta-than/4693111/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.