"Ừm, biết rồi. Tôi quay lại ngay."
Ngay?
Thời Ngu chớp mắt. Cậu vừa gửi một sticker thì đã thấy Tang Hoài Ngọc thật sự trở về rất nhanh.
"Tang tiên sinh... hôm nay anh không đi làm ạ?" Cậu không nhịn được hỏi. Mình có làm phiền anh ấy quá không? Tang Hoài Ngọc mở cửa, khoác áo vest trên tay. "Hôm nay không có việc lớn. Vừa ghé Hiệp hội Dị năng một chuyến." Nhắc đến Hiệp hội, người Thời Ngu khựng lại: "Bên họ... không phát hiện gì chứ?" Hắn bật cười khẽ: "Yên tâm. Trước mắt họ chỉ biết ô nhiễm của Thạch Thần đã biến mất." Thời Ngu thở phào: "Làm tôi sợ muốn chết, tưởng có chuyện to." Nói xong mới thấy mình lỡ tay... thả lỏng hơi nhiều trước mặt Tà Thần. Khụ, tại tối qua nhận thức của mình bị đảo hết, giờ đối diện hắn... bớt kính sợ "thần minh" đi ít nhiều. "Giờ mình đi luôn chứ?" cậu hỏi. Tang Hoài Ngọc gật đầu: "Em chuẩn bị xong thì đi." Hắn mở cửa xe. Khi Thời Ngu ngồi vào, hắn vô thức nghiêng người kéo dây an toàn cho cậu — và lập tức bị... từ chối. "Cái này... để tôi tự thắt được rồi." Hắn chỉ khẽ nhướng mày, không nói thêm. Xe lăn bánh về chỗ cũ. — Không ngoài dự đoán, "cây mắc
Nghe nói máy móc từng nổ, chắc cũng không đo được gì đâu?
Thời Ngu nắm lấy dây an toàn, tự tay cài "tách" một cái. Cài xong cậu mới thấy đầu óc lại loạn nhịp — đặc biệt là khi ở chung một chỗ với Tang Hoài Ngọc. Sao mấy cảnh tối qua còn tác dụng chậm hơn cả tưởng tượng vậy trời?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-ke-qua-duong-lai-lo-mang-thai-con-cua-ta-than/4693101/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.