Là thần minh bẩm sinh, tuy bản thể giống loài rắn, nhưng Tang Hoài Ngọc không phải rắn. Hắn và đám sinh vật ấy khác loài hoàn toàn, càng không thấy mình có những bản năng "ngu xuẩn" của động vật.
Chỉ là lúc này, sau khi kiểm tra đi kiểm tra lại, đối diện với bản thể mất kiểm soát, hắn buộc phải thừa nhận một sự thật:
Cho dù là thần, một khi rơi vào tình yêu cũng sẽ giống những giống loài thấp kém kia... mù quáng mà đ*ng d*c.
Ngay khoảnh khắc tự soi xét, hắn hiểu rất rõ:
Bản thể của hắn đã phá nát lớp tư duy "giả nhân loại" do chính hắn dựng lên, đang vô phương tự chế, mù quáng hướng về phía Thời Ngu cầu ái.
Thời Ngu cứ thấy ngồi chẳng yên. Nhất là khi ánh mắt Tang Hoài Ngọc dừng trên người cậu, cảm giác là lạ lại càng rõ. Cửa sổ kính sát đất thật rộng, đèn sáng trưng cũng không khiến cậu an tâm; trái lại còn tăng thêm vẻ kỳ quặc.
Đúng lúc cậu gắng dời sự chú ý đi chỗ khác, cái đuôi rắn đã không kìm được mà trườn tới.
"Mày sẽ dọa cậu ấy." Hắn hạ mắt, nhắc chính mình.
Hắn cảm nhận rõ độ ấm của đuôi rắn quấn trên cổ tay người, cùng mùi hương nhàn nhạt trên người cậu — mùi rất êm, lại mong manh, dễ bị dọa. Cảm xúc trong lòng đan xen, thậm chí va chạm kịch liệt, nhưng vẻ mặt hắn vẫn như thường, điềm đạm.
Ngay giây tiếp theo, khi đang đợi sự phán quyết giữa ác niệm và khắc chế, chàng thanh niên bị hắn ám ảnh lại quay đầu.
Ngồi ở đây, Thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-ke-qua-duong-lai-lo-mang-thai-con-cua-ta-than/4693100/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.