Cậu đã lâu không uống thuốc, suýt nữa vì đắng mà nhổ ra. Chờ vị cay đắng trong miệng trôi xuống, cậu mới đỡ hơn chút.
"Không sao."
Trấn an tiểu quái vật một câu, cậu nhớ lại chuyện chính.
"Cậu nghe lén thế nào rồi?"
"Bên kia còn gọi cậu nữa không?"
Tiểu quái vật nghiêng đầu, cố hiểu ý "mẹ", gật đầu rồi lại lắc, nhẹ nhàng đặt xúc tu dán lên da cậu.
Cậu còn ngạc nhiên thì tiếng đối thoại bên kia đã ùa vào tai.
Cách mấy con phố, vậy mà nhờ xúc tu của tiểu quái vật, cậu nghe rõ ràng.
"Ha ha ha ha ha—"
Một tràng cười quái dị vang lên. Là giọng nam khàn khàn đang dốc sức cười điên?
Tiếng cười nghẹn như cào vào màng nhĩ, khiến cậu tê rần. Khó hình dung tiểu quái vật đã chịu đựng lâu thế nào. Cậu xoa xoa tai, chỉ thấy bên kia y hệt kẻ rối loạn thần kinh.
Quả nhiên, ngay sau đó giọng cười điên kia bắt đầu nói:
"Thấy chưa?"
"Cố mở to mắt ra, nhất định mày sẽ nhìn thấy!"
Cậu: ...?
Thấy cái gì?
Bành Bạt đã nhìn rất lâu. Lúc đầu, não hắn đau như bị kích điện, mắt hoa lên một chớp; càng về sau cảm giác càng mỏng. Khí tức trên viên đá giám thị trong tay Mã Võ Dương gần như đã bị ăn mòn hết.
Hắn ôm đầu, không dám nhìn tên điên bên cạnh, chỉ thấy khắp người ngứa râm ran. Hắn còn chẳng dám cúi đầu xem mặt mình có hóa giống "Mã" hay chưa. Chút lý trí sót lại níu hắn đứng vững, chỉ biết cầu mong ai đó đến thật nhanh.
Chưa bao giờ hắn mong Hội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-ke-qua-duong-lai-lo-mang-thai-con-cua-ta-than/4693025/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.