Mắt thấy Hàn đại thiếu gia sắp buột miệng lộ ra chuyện của Hiệp hội, Vương Sơn hoảng hốt đứng bật dậy. Anh ta không dám để cậu ta tiếp tục nói bừa, vội đi tới cạnh cửa, ngượng ngùng cười với Thời Ngu, rồi đưa tay mở khóa.
Cánh cửa bật ra, để lộ Hàn Sở Dập đang thản nhiên thu tay về, dáng vẻ rõ ràng không hề sợ hãi như khi nãy.
Thời Ngu: ...
Đây là loại người gì vậy?
Bề ngoài đúng chuẩn nam thần ánh dương tuấn lãng, vậy mà lại gây phiền nhiễu đến thế.
Hàn Sở Dập chẳng bận tâm người trong phòng nghĩ gì, ánh mắt quét một vòng rồi nhếch môi:
"Ồ, mọi người đều ở đây à? Tôi còn tưởng đã có kẻ trúng chiêu rồi chứ."
Nói xong, cậu ta giả vờ mỉm cười, rồi hướng ánh mắt về phía Thời Ngu.
Chỉ cần liếc qua, Hàn Sở Dập liền nhận ra cậu là người thường. Trong mắt cậu ta, sự khác biệt giữa dị năng giả và người thường vốn chẳng đáng kể. Bước thẳng đến gần, giọng điệu như thân quen:
"Anh bạn, vừa rồi sao không mở cửa?"
Còn vương chút hơi nóng sau khi vận động, cậu ta tiến lại gần khiến Thời Ngu theo phản xạ lùi lại một bước.
Thời Ngu cau mày:
"Tôi với cậu đâu quen biết gì. Tại sao tôi phải mở cửa?"
Trong mắt Hàn Sở Dập chỉ thấy dáng vẻ thanh niên đối diện khẽ nhíu mày, thân hình mảnh khảnh, cao vừa phải, khuôn mặt lại bị che kín bởi khẩu trang. Càng nhìn càng thấy... khó chịu.
"Vừa nhốt tôi ngoài cửa, chẳng lẽ tôi không thể hỏi một câu?" – giọng cậu ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-ke-qua-duong-lai-lo-mang-thai-con-cua-ta-than/4692978/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.