Mở mắt trống rỗng nhìn trần nhà một giây, Thời Ngu trở mình, kéo chăn che kín, đưa lưng về phía cửa phòng, hoàn toàn không có ý định dậy.
Dù có nghe tiếng gõ cửa, cậu cũng chẳng muốn mở. Giả sử là ảo giác thì thôi, mà cho dù không phải ảo giác, nửa đêm trong thế giới quỷ dị còn dám mở cửa, chẳng phải là muốn rút ngắn tuổi thọ sao?
Không nghĩ, không nghĩ nữa. Ngủ thôi.
Ngoài cửa, tiếng gõ kiên trì kéo dài mười phút, trước sau đều không có động tĩnh.
Vương Sơn đứng ngoài đến mức tê rần cả người. Nếu không phải tin tưởng vào trực giác của Bác sĩ Thẩm, anh ta đã cho rằng bên trong chắc chắn đã có người gặp nạn.
"Ngủ sâu thế này cơ à?"
"Đúng là thần ngủ thời hiện đại."
Thẩm Ngôn cũng hơi bất lực, song lại nghĩ: Có lẽ vì chủ hộ ngủ quá say nên mới không bị 'Không thể vứt bỏ chuyển phát nhanh' mê hoặc.
"Thôi, nếu không chịu mở thì cứ chờ tiếp vậy."
Dù sao thứ đó một khi đã chọn mục tiêu thì sẽ không dễ từ bỏ. Trước sau gì nó cũng sẽ quay lại tìm căn hộ 1903.
Buổi sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua rèm cửa rọi thẳng lên gối, chiếu sáng cả khuôn mặt, khiến Thời Ngu tỉnh giấc.
Ơ? Ngủ mấy tiếng rồi nhỉ?
Cậu cuộn chăn trở mình, còn định ngủ nướng thêm một chút thì bất ngờ nghe thấy tiếng "Thịch thịch thịch" gõ cửa dồn dập.
Âm thanh vang vọng rõ ràng từ phòng khách.
Thời Ngu cau mày, tưởng là nhân viên bất động sản hay ai đó đến quấy rầy. Bị gõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-ke-qua-duong-lai-lo-mang-thai-con-cua-ta-than/4692976/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.