Edit: Mèo Mập
Rời khỏi đấu thú trường, thân thể còn rất suy yếu Thước Nhĩ Thác Tư không mang Chu Lợi Địch rời đi thiên giới mà là đáp xuống phụ cận nơi nào đó thực hẻo lánh, một ngọn núi nhỏ nhưng cảnh sắc rất đẹp.
– Thực xin lỗi
– Vì sao nói xin lỗi? Là em nên xin lỗi anh mới đúng, cám ơn anh đã cứu em đúng lúc.
Nghe được lời xin lỗi, Chu Lợi Địch lắc đầu mỉm cười nói.
Lục mâu không chớp mắt vẫn dừng ở đôi mắt giống như kim cương của hắn, cậu rất thích ánh mắt hắn, thú mâu kim sắc thật đẹp, thật chói mắt
Chu Lợi Địch cẩn thận nhìn hắn, cậu phải nhìn hắn thật kĩ, trước kia mặc dù trong bóng đêm gặp hắn rất nhiều lần, cùng da thịt thân cận rất nhiều lần, nhưng vẫn không có cơ hội nhìn rõ hắn.
Vươn tay vuốt ve khuôn mặt hùng sư uy nghiêm, Chu Lợi Địch trong lòng cũng không có cảm giác sợ hãi, vô luận bộ dạng hắn có dọa người đáng sợ, hắn đều là người cậu yêu nhất. Huống chi cậu cảm thấy bộ dạng hắn không hề đáng sợ, ngược lại rất mê người, hắn uy mãnh cường tráng như vậy, làm cho người ta mê luyến không rời
– Thực xin lỗi, mẫu hậu……
May mắn vừa rồi Ngả Á Lệ đúng lúc đến thông tri cho hắn, nghe được Chu Lợi Địch gặp nguy hiểm, hắn vẫn hôn mê bất tỉnh lập tức liền tỉnh, lập tức chạy tới đấu thú trường, nếu không không biết hậu quả sẽ thế nào.
– Chuyện đó em đã quên Thân thể của anh thế nào?
Chu Lợi Địch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-huu-quang-dich-ai-tinh-tinh-yeu-khong-co-anh-sang/1353528/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.