Chương trước
Chương sau
Ngay khi Xà Lang Quân dứt lời thì một áp lực kinh hồn từ bốn phương tám hướng ập lên thân thể của đám người Thái Sơ Tông, một áp lực vô hình làm cho bọn họ không thể nào động đậy những đệ từ có tu vi Ngưng Thần ngay lập tức nổ banh xác.
Lúc này giọng nói của xà lang quân lại một lần nữa vang lên:
“Mạnh Thiên Uy không phải người là một vị Tông Chủ có tấm lòng bát ái hay sao? Ngươi có thể trơ mắt nhìn những đệ tử nhỏ bé của mình từng người từng người lần lượt chết đi hay sao? Ngươi cứ khăn khăn giữ một vật vô dụng để làm gì? Ngươi thấy như vật có đáng không? Ngươi không thấy làm như vậy là hổ thẹn với Thái Linh Đàm hay sao?”
“Hừ! Ngươi đừng có nhiều lời vô ích Thái Sơ Tông qua bao đời chưa từng sợ bất kỳ ai mặc dù hôm nay lụi tàn nhưng không phải là bị dập tắt mãi mãi, có thể sẽ rất lâu nhưng Thái Sơ Tông ta sẽ một lần nữa quật khởi....”
“Được! Nếu nhưng đã muốn như vậy thì ta sẽ chiều các ngươi vừa rồi ta quả thật đã lắm lời..”
“Đùng...Đùng”
Lúc này những đệ tử Trúc Cơ gần đó cũng bắt đầu nổ tung, xương thịt máu tươi văng lên tung tóe.
Mạnh Thiên Uy nhìn thấy cảnh tượng đau lòng này cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm, tròn mắt hắn đỏ ngầu thét lên:
“Long Bá Thần! Ngươi dám xuất hiện ở đây không sợ người đó sẽ trị tội ngươi sao?”
“Ha...ha..ha! Ta đã dám xuất hiện thì còn sợ hay sao? Ta cũng có lời khen dành cho ngươi quả nhiên người đứng đầu Thái Sơ Tông cũng không phải là kẻ tầm thường nhanh như vậy đã có thể đoán ra được thân phận của ta...” Xà Lang Quân nghe tiết của Mạnh Thiên Uy liền cười to,
Đúng vậy, người phụ thân Xà Lang Quân chính là Long Bá Thần người thống soái chính thức cuộc vây công Thái Sơ Tông ngày hôm nay, sở dĩ hắn phụ thân vào Xà Lang Quân là vì quy tắc hạn chế của thiên địa bên cạnh đó nếu nhưng hắn không làm vậy thì sẽ không thể nào sử dụng linh lực được mặc dù Bàn Tọa Hoàng Kim Ấn không hạn chế hắn nhưng một khi quy tắc thiên địa còn ở đó thì hắn không thể xuất hiện chân thân được.
Tất cả mọi người nghe đến cái tên Long Bá Thần đều sửng sốt ngay cả Lê Tín Dương cũng không ngoại lệ lão không người Vũ Mục Thanh lại câu kết với Yêu Tộc lão không nhịn được liền nói:
“Vũ Mục Thanh rốt cục là chuyện gì? Vì sao lại thành ra như vậy?”
“Lê lão đầu ngươi tốt nhất cứ làm chuyện của mình đi đừng nên biết nhiều, biết nhiều sẽ không tốt với ngươi đâu!” Vũ Mục Thanh không mặn không nhạt nói,
Lê Tín Dương nghe vậy thì không nói tiếng nào im lặng rời đi, Vũ Mục Thanh thấy lão bỏ đi cũng không nói gì chỉ đưa mắt nhìn về phía Mạnh Thiên Uy vì trong kế hoạch của Vũ Mục Thanh, Lê Tín Dương chỉ mà một con chốt qua sông. Nếu con chốt này làm tốt thì Long Bá Thần đã không cần phải xuất hiện.
Trước đó, Mạnh Thiên Uy không đoán được ai là người phụ thân vào Xà Lang Quân nhưng khi thấy linh lực hắn phát ra liền có thể đoán ra Long Bá Thần vì phụ thân cần điều kiện phụ hợp mới có thể phụ thân.
Nếu không thỏa mãn điều kiện người phụ thân sẽ không thế phát uy hết năng lực của mình vừa hay Tổ Tiên của Xà Lang Quân có cùng một gốc với Long tộc và lẫn trong linh lực của hắn có một chút long khí.
Ngay lập tức, Mạnh Thiên Uy thấy được một chút hi vọng tuy nhiên hi vọng của lão ngay lập tức bị bóp nát trước câu nói của Long Bá Thần.
Người ta thường bảo hi vọng quá nhiều thì rất dễ dẫn đến tuyệt vọng ngay lúc này Mạnh Thiên Uy lão cũng có cảm giác như thế mọi sự cố gắng đều không thể giúp cho Thái Sơ Tông hóa giải nguy hiểm.
Lão thở dài miệng lại hét to bài đồng dao của Thái Sơ Tông hầu như ai cũng biết, khi lão cất tiếng thì một số người cũng nhanh chóng hát theo tựa như bọn họ đang chấp nhận số mệnh của chính mình.
“Thái sơ, Thái sơ!
Danh vang một cõi,
Lực áp quần hùng,
Thiên Tài vô số,
Uy chấn tứ phương...
Thái sơ Thái sơ!
Ngọn lửa bất diệt,
Mãi Mãi trường tồn...”
Hòa theo giai điệu của bài đồng dao chính là những âm thanh đùng đùng trong đám người đệ tử chưa kịp di tản nhưng người có thể chịu được áp lực cũng không còn nhiều nữa.
“Nực cười! Trước mặt ta các người không thể nào trường tồn đâu!”
Long Bá Thần thấy bọn người Mạnh Thiên Uy ngêu ngao liền cảm thấy buồn cười uy áp lại tăng thêm mấy phần ngay lập tức những tiếng nổ liên tục vang lên không còn đứt quảng như trước nữa.
Tuy nhiên bài đồng dao đó lại không dừng lại mà mà càng ngày càng to lên vang vọng cả ngọn Bàn Tọa Sơn, âm thanh tưởng chừng như vô hại đó làm cho Long Bá Thần cảm khó chịu.
“Câm miệng!”
Hắn mở miệng quát to, một hư ảnh với dáng vẻ một con rồng hiện lên sau lưng hắn đây chính là Long Uy tối thượng của hắn tự như Hoàng Khí vương giả của các bậc Hoàng Đế.
Ngay khi nó xuất hiện thì hầu như tất cả người có tu vi dưới Hóa Thần đều lập tức nổ tung chỉ có một ngoại lệ đó chính là Vũ Tiểu Vũ kẻ đang được Ma Thần Ước Nguyện Ngọc bảo vệ và Mạnh Lệ Nương đang được Mạnh Thiên Uy che chở, những trưởng lão có tu vi Nguyên Anh cũng không thót khỏi vận mệnh thịt nát xương tan và những người còn lại đang cố gắng chống đở.
Tưởng chừng như Thái Sơ Tông sẽ bị hủy duyệ thì đúng vào lúc này một tiếng thở dài vang lên “Haiz” làm kinh động tất cả mọi người, kể cả Long Bá Thần cũng không khỏi sửng sốt mà ngưng cả Long Uy.
“Hậu bối! Ngươi làm rất tốt chỉ là cái giá phải trả quá đắt, đắt đến nổi tàn niệm của ta cũng phải rơi lệ. Thái Sơ Tông có ngày hôm nay ta đã biết trước nhưng vẫn không thể làm gì để hóa giải vì ta không thể vượt qua hắn, kết quả này chính là một hồi đánh cuộc với các ngươi, cũng may các ngươi không làm ta thất vọng....”
Lúc giọng nói kết thúc cũng chính là lúc Pho Tượng của Thái Linh Đàm rạn nứt, thanh bội kiếm bằng đá đeo bên hông Pho Tượng đột nhiên rời khỏi võ, nó bay lên hư không rồi trảm xuống một kiếm mục tiêu chính là Xà Lang Quân.
Một kiếm qua đi Pho Tượng Thái Linh Đàm cũng sụp đổ chỉ còn lại một đóng đổ nát, ngay khi Pho Tượng sụp đổ tính vật của Thái Sơ Tông cũng nhanh chóng trở về với chủ nhân của nó.
Cùng lúc đó, ở một cung điện nào đó đột nhiên có mười một người đột nhiên phun máu, mười người đang ngồi trên một trận pháp thần hồn tan nát còn một người ở giữa chỉ bị thương mà thôi.
“Nhưng thế nào? Con bị thương?”
“Thật không ngờ! Thái Linh Đàm còn ẩn dấu một chiêu thâm hiểm như vậy nếu như không phải con đang phụ thân thì không ra nổi này”
“Không phải là ta đã nói rồi hay sao chỉ là con không chịu nghe mà thôi!”
“Haiz! Chỉ vì sự cố chấp của Hài nhi đã làm cho chúng ta mất đi mười vị trưởng lão xuất sắc”
“Bá Thần! Nếu như con không cố chấp thì đã không phải là con rồi!”
“Con thật sự không cam tâm vì sao con lại thua hắn được!”
“Con không thua hắn mà chỉ là con đang đi ngược lại với sắp xếp của tên kia, còn hắn thì thuận theo nên con biết vì sao con làm quá nhiều động tĩnh như vậy mà hắn chỉ để cho một ả nhà đầu đến xem?”
“Không thể nào! Đó không phải là đứa con gái mà hắn yêu thương nhất? Làm sao có thể đẩy con gái mình đi làm một con chốt thí như vậy?”
“Thế là con không hiểu con nhân tộc rồi! Nhân tộc nhất là đế vương tâm của hắn sẽ rất đen trên thế gian này không có bất kỳ một mối quan hệ nào có thể lay được hắn cho nên còn biết vì sao chúng mãi vẫn không thể đánh thắng được nhân tộc bởi vì chúng ta không giống họ, chúng ta bị tình cảm chi phối.”
“Phụ thân có phải ngài đang nói sai rồi hay không Yêu tộc như chúng ta thì làm sao bị tình cảm chi phối?”
“Nếu như ta muốn con giết ta để luyện bí pháp cao nhất của Thiên Long nhất tộc con có sẵn sàng không?”
“Không! Đương nhiên là không rồi!”
“Chính là thế đấy! Con không làm được nhưng hắn thì có thể làm được, một đao rất gọn lẹ, không chớp mắt cũng không thể hiện một chút cảm xúc nào! Được rồi con nghĩ ngơi đi!”
“Hài nhi cáo lui!”
Long Bá Thần ôm một bụng nghi ngoặc về thạch thất của mình, một bên tĩnh tọa một bên suy ngẫm những lời phụ thân nói tuy nhiên hắn vẫn không thể hiểu được vì sao Yêu tộc của hắn lại bị tình cảm chi phối....
Trở lại Thái Sơ Tông lúc này chỉ còn lại một đóng hoang tàn, trên nên đất của Thái Sơ Tông đã có thêm một rãnh sâu không thấy đáy những người còn sống sót ít đến thảm thương, đoàn người bên Vũ Mục Thanh cũng chẳng khá hơn bao nhiêu người sống sót còn rất ít.
Tuy nhiên cuộc chiến ở những phong khác vẫn còn tiếp diễn bởi vì những chỗ đó không bị ảnh hưởng từ nơi này một chút nào. Vũ Mục Thanh từ trong đống đổ nát bò ra liên tục ho lớn, lão đưa mắt nhìn Mạnh Thiên Uy đang bần thần nhìn đống đổ nát nói:
“Mạnh Thiên Uy! Ngươi còn không chịu giao Bàn Tọa Hoàng Kim Ấn cho ta?”
“Hừ! Ngươi muốn lấy thì bước qua xác của ta trước đi rồi nói.”
“Tốt! Tốt! Ngươi tưởng ta còn bị hạn chế sao? Mạnh Thiên Uy chết đi...” Lão vừa dứt lời Thanh Kiếm trong tay liền bay đi vung vút,
Sở dĩ Vũ Mục Thanh nói gì vậy là vì một kiếm vừa rồi đã phá tan tất cả hạn chết mà Bàn Tọa Hoàng Kim Ấn đã phong tỏa.
Mạnh Thiên Uy bần thần nhìn tất cả mặc kệ thanh phi kiếm đang lao về phía mình trong khi Mạnh Thiên Uy không làm gì thì Mạnh Lệ Nương lại đưa tấm thân của mình ra đón đỡ, mắt thấy mỹ nhân sắp hương tiêu ngọc vẫn thì một màng kinh thiên động địa lại xuất hiện.
Ma khí đột nhiên ngập trời, không gian thời không đột nhiên ngừng chuyển động khiến cho thanh phi kiếm lở lững giữa khoảng không. Lúc này một giọng nói vang lên khiến cho phạm vi một trăm dặm xung quanh đó đều hoảng sợ:
“Hừ! Bổn Tọa đại giá quân lâm vì sao các ngươi còn không chịu tiếp kiến.....! kkkk”
P.s Mãi mới có được chút thời gian viết tiếp câu chuyện còn đang dang dở
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.