Khi Lư Cảnh Hàng tỉnh dậy vào ngày hôm sau, trên giường chỉ còn mỗi anh.
Anh đờ đẫn nhìn trần nhà hồi lâu, đột nhiên bật dậy, nhảy ra khỏi giường, lao ra khỏi phòng ngủ, nhìn quanh phòng khách rồi chạy vào phòng bếp thì thấy Văn Lạc đang khuấy một bát bột tại quầy.
"Anh tỉnh rồi?" Văn Lạc quay đầu, mỉm cười nhìn anh, "Em mới học được cách làm bánh, để em làm cho anh ăn thử."
Lư Cảnh Hàng nhìn thấy Văn Lạc, toàn thân thả lỏng từ trạng thái căng thẳng. Anh thở phào nhẹ nhõm, bước tới ôm Văn Lạc từ phía sau, nhắm mắt lại, vùi đầu vào vai y.
"Còn buồn ngủ à?" Văn Lạc nghiêng đầu, thấy anh còn chưa tỉnh hẳn, "Hôm nay anh không đi công tác sao?"
"Ừm." Giọng nói của Lư Cảnh Hàng vẫn mang theo âm mũi, "Anh không đi, xin phép nghỉ."
"Người đàn ông tham công tiếc việc cũng biết xin nghỉ phép." Văn Lạc nói.
"Anh không tham không tiếc. Anh cũng không thích làm việc, chủ yếu là vì kiếm tiền thôi." Lư Cảnh Hàng cọ cọ trên vai Văn Lạc, "Hai ngày này anh xin nghỉ phép để dẫn em về nhà, đây mới là chuyện quan trọng cấp bách."
Văn Lạc mỉm cười, thêm một ít sữa vào bột. Bị Lư Cảnh Hàng ôm chặt nên động tác có hơi bất tiện, nhưng y không bảo Lư Cảnh Hàng bỏ tay ra.
Thích được anh ấy ôm, cảm thấy từ thân đến tâm đều ấm áp.
Đêm qua bọn họ thật sự không làm gì, ôm nhau trò chuyện một hồi, cả hai đều từ từ chìm vào giấc ngủ. Buổi sáng Văn Lạc mơ màng cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-goc-thanh-thi-cua-chung-ta/1697597/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.