Câu nói 'đừng không cần em' của Văn Lạc khiến trong lòng Lư Cảnh Hàng vô cùng khó chịu.
Trong khoảng thời gian anh không gặp y, theo suy nghĩ của Văn Lạc, có lẽ cảm thấy rằng anh không cần y nữa.
"Tất cả đều là lỗi của anh, anh sai rồi, anh thật khốn nạn, anh thật ích kỷ." Lư Cảnh Hàng chân thành nhận sai, buông lỏng cánh tay đang ôm Văn Lạc để nhìn khuôn mặt y, lại thấy đôi mắt Văn Lạc đỏ bừng, nước mắt lăn trên gò má.
Lư Cảnh Hàng hoảng sợ, tay chân luống cuống lau cho y: "Lạc, em đừng khóc, em đừng buồn, em đánh anh đi, em đánh anh thêm nữa đi, anh biết sai rồi, chỉ cần em đừng buồn, em muốn anh làm gì, anh cũng làm."
Văn Lạc nhìn dáng vẻ vụng về của anh, khoé miệng khẽ cong.
"Đồ ngốc."
Thấy Văn Lạc cười, Lư Cảnh Hàng mới cảm thấy nhẹ lòng được một chút.
"Tha thứ cho anh nha, Lạc." Anh vừa nói vừa ôm mặt Văn Lạc.
"Nếu không tha thứ cho anh, em còn có thể làm gì được đây." Văn Lạc trừng mắt nhìn anh, còn muốn bày ra dáng vẻ nổi giận đùng đùng, nhưng thật ra trái tim đã bị anh ủ ấm đến mềm nhũn.
Đối với anh, y vốn dĩ chưa bao giờ có đủ nghị lực.
Ai khiến bản thân y thích anh đến vậy chứ.
Lư Cảnh Hàng cười, người trong vòng tay giả bộ tức giận, thật đáng yêu muốn chết.
"Anh yêu em."
Anh dùng đôi tay vuốt ve gò má của Văn Lạc, rồi hôn thật nhẹ lên trán y.
"Anh yêu em."
Đặc biệt muốn nói với y ba chữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-goc-thanh-thi-cua-chung-ta/1697596/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.