Mẹ của Lư Cảnh Hàng nhập viện vào ngày mồng một, đó là ngày mà Lư Cảnh Hàng không liên lạc với Văn Lạc.
Rạng sáng mồng một, trời còn nhá nhem tối, Lư Cảnh Hàng mơ màng tỉnh giấc vì nghe thấy tiếng động trong phòng bố mẹ, rời giường sang phòng hỏi, mới biết mẹ bị đau chân đến nỗi ngủ không được.
Lư Cảnh Hàng cõng mẹ chạy đến khoa cấp cứu, sau nhiều lần kiểm tra, bác sĩ đã gọi Lư Cảnh Hàng đến văn phòng, trao đổi nghiêm túc với anh về tình hình hiện tại.
"Mặc dù chúng ta vẫn cần đợi kết quả sinh thiết*, nhưng về cơ bản có thể chắc chắn rằng, ung thư hạch bạch huyết đã di căn đến tuỷ xương."
[*] Sinh thiết là thủ thuật y tế xét nghiệm với độ chính xác cao giúp chẩn đoán hầu hết các bệnh ung thư.
"Có lẽ trước đây đã có dấu hiệu đau nhức, nhưng có thể không chú ý đến."
"Tình hình không lạc quan."
"Người nhà phải chuẩn bị tâm lý."
Bác sĩ không nói bất kỳ thuật ngữ chuyên môn nào, chỉ một vài từ ngữ đơn giản đã khiến trái tim của Lư Cảnh Hàng rơi xuống đáy cốc.
Trong hai ngày qua, Lư Cảnh Hàng và bố Lư chạy ngược chạy xuôi chăm nom cho mẹ trong bệnh viện, mời nhân viên điều dưỡng, thực hiện trị liệu và tìm thêm các thông tin trên mạng internet, hầu như anh không chợp mắt trong đêm mồng một, đến đêm mồng hai thật sự không gượng được nữa, chưa tới 9 giờ đã ngủ thiếp đi.
Nhưng dù không trò chuyện với Văn Lạc suốt hai ngày rối ren, anh vẫn không quên đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-goc-thanh-thi-cua-chung-ta/1697588/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.