Vào đêm giao thừa, khách sạn gần như không có ai vào ở, hành lang vắng lặng không một bóng người. 
Tiếng cửa phòng vang lên, khóa tự động được mở ra. Văn Lạc ngã người xuống giường, nhìn thẫn thờ lên trần nhà một lúc rồi lấy điện thoại ra khỏi túi quần. 
Cả ngày không xem WeChat, lúc này mới phát hiện ra Lư Cảnh Hàng đã gửi cho y vài tin nhắn từ buổi chiều. 
『 Lư Cảnh Hàng: Lạc, em sao rồi? Bố mẹ em không làm khó em chứ? 』 
『 Lư Cảnh Hàng: Em đang bận hả? Có việc nhớ tìm anh, anh chờ. 』 
『 Lư Cảnh Hàng: Em còn bận hử? 』 
『 Lư Cảnh Hàng: [Hình ảnh] 』 
『 Lư Cảnh Hàng: Xem bữa cơm tất niên của bố anh nè! 』 
『 Lư Cảnh Hàng: Em không có việc gì chứ, Lạc. 』 
Tin nhắn cuối cùng được gửi cách đây hơn một giờ, Văn Lạc nhìn chữ 'Lạc' được Lư Cảnh Hàng gọi thân mật trên WeChat, bỗng chốc nhớ đến những lời mẹ y nói. 
'Mồng ba là sinh nhật của nó, hay là qua mồng ba mới để nó đi.' 
'Nó' và 'nó'. 
Hình như từ khi come-out, bố mẹ không còn gọi y một cách thân thương như thế nữa, bao năm tháng đi vào bế tắc, y ở trong gia đình, chỉ còn lại một chữ 'nó'. 
Nếu đã là 'nó', thế còn bận tâm đến ngày sinh nhật làm chi nữa. 
Văn Lạc lấy mu bàn tay che mắt, hầu kết trượt lên xuống, sau đó buông đôi tay rồi mở điện thoại. 
Điện thoại được mở khóa, trên màn hình là khung thoại trò chuyện WeChat của Lư Cảnh Hàng. 
『 Lạc: Em 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-goc-thanh-thi-cua-chung-ta/1697587/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.