Editor: Dĩm
Thấy ba mẹ đi xuống, cậu bé hưng phấn cầm cái đĩa từ trong bếp chạy ra.
"mama Món bánh hoa quế mẹ thích nhất này!"
Cậu không nhìn đường, trực tiếp nghiêng người về phía trước.
Hà Trạch Thành mở to mắt, nhanh chóng nắm lấy lan can, xoay người nhảy xuống.
"Phanh! "
Tiếng va chạm rất lớn, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, quỳ một chân xuống đất, cầm chắc cái đĩa trong tay, nhìn bánh hoa quế không rơi mất một cái nào, mới thở phào nhẹ nhõm.
Khi đứng dậy, hắn thấy con trai đang quỳ bò trước mặt mình, chế giễu hừ một tiếng.
“Nhóc con, cầm cái đĩa còn không xong, muốn đấu với ba…”
“Hà Lâm!”
Lâm Ấm vội vàng xuống lầu, chạy tới, ôm lấy cậu.
Cậu bé ôm đầu, cắn chặt môi nhẫn nhịn, đôi mắt trong veo lập tức ứa nước mắt, cậu kêu lên một tiếng, nằm trong vòng tay cô mà khóc, nắm lấy quần áo của cô, nghẹn ngào.
“Được rồi, đừng khóc nữa, đừng khóc, để mama xem ngã đau ở chỗ nào, ngã có chảy máu không?”
Người đứng phía sau cầm đĩa, khóe mắt co lại, bước tới túm lấy cổ áo cậu bé.
"Xéo ngay!"
"Anh hung con cái gì! Không nhìn thấy con ngã sấp xuống rất đau sao, anh có bệnh à?" Cô đẩy hắn ra, trừng hắn, ôm con trai quay người đi về phía nhà bếp.
Người đàn ông sững sờ không tin nổi, suýt chút nữa không cầm được đĩa bánh trên tay.
Hắn vội vàng đuổi kịp: “Bà xã, đây là bánh hoa quế anh làm cho em…”
“Bánh còn quan trọng hơn con có phải không?” Cô quay đầu lại hét lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-giot-cung-khong-duoc-sot/650714/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.