Lúc chú Yến đi chơi ở bên ngoài một vòng quay lại, đem theo rất nhiều đồ, nhét đầy một cái vali cỡ lớn mới mua.
Sơ Nhất và Yến Hàng cùng nhau ngồi xổm trước vali nhìn.
"Toàn là quà à?" Yến Hàng hỏi.
"Cũng không phải toàn là quà, có mấy thứ mua cũng không biết để làm gì." Chú Yến nói.
"Có phải bố cảm thấy di sản mình nhiều quá phải nhanh xài thôi không?" Yến Hàng nhìn bố, "Vì muốn trả đũa con mà không để lại cho con luôn à?"
"Chúng ta ở bên ngoài nhiều năm như thế, trước giờ cũng không đi rồi quay lại, " Chú Yến nói, "Bố cảm nhận cái cảm giác đi xa mang quà về chút."
"Cảm nhận được chưa?" Yến Hàng hỏi, "Cảm thấy thế nào?"
"Mệt chết," Chú Yến chỉ vào vali, "Tất cả mấy giá để hành lí đều không để vừa nó, để trên lối đi thì cản đường, cuối cùng tiếp viên hàng không phải đặt nó ở cửa thoát hiểm luôn."
Sơ Nhất cười cả buổi, đối với người ra ngoài không bao giờ có hành lý gì như chú Yến và Yến Hàng mà nói, như này trước đây chắc chưa từng hiểu được.
Thật ra cậu cũng không hiểu.
Cậu chỉ xa nhà có một chuyến, từ nhà đến đây, hơn nữa vì không có gì để đem theo mà hành lý của cậu cũng chỉ có một ít.
Yến Hàng dùng ngón tay búng búng vali: "Mở ra xem thử đi, bố đem gì về thế?"
"Xem thử đi." Sơ Nhất cũng học theo hắn búng búng lên vali.
"Nào, cho mấy đứa xem thử," Bố cũng ngồi xổm xuống, ngã vali ra rồi mở nắp, "Hai đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dong-tien-xu/950363/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.