Edit: zhuudii
"Em sao thế?" Yến Hàng đứng trước tủ đồ của mình, vừa mới mở cửa bắt đầu lấy quần áo ra đổi, nghe thế câu này của Sơ Nhất hắn dừng lại, "Có chuyện gì rồi hả?"
"Không, không phải," Sơ Nhất do dự, "Không có, chuyện gì."
"Vậy sao em lại sợ?" Yến Hàng dựa lên ngăn tủ nhẹ giọng hỏi.
"Em không biết." Giọng của Sơ Nhất có hơi khó chịu.
"Bây giờ em đang ở đâu?" Yến Hàng không truy hỏi tiếp.
Câu "em sợ" này của Sơ Nhất làm Yến Hàng đau lòng, không biết tại vì nhớ đến mình hay là nhớ đến Sơ Nhất trước kia.
Một người sẽ sợ rất nhiều thứ, có khi là sợ một người nào đó, một chuyện nào đó, một loại cảm giác nào đó, có khi là không có lí do gì, không có nguyên nhân chỉ là sợ hãi đơn thuần.
"Ở bờ sông." Trong giọng nói của anh vẫn có hơi run.
"Chỗ hốc cây à?" Yến Hàng hỏi.
"Vâng." Sơ Nhất lên tiếng.
"Anh từng nói chuyện với hốc cây đấy," Yến Hàng cười cười, "Em đi nghe thử xem, coi có thể nghe được không?"
"Anh nói, nói, nói gì vậy?" Sơ Nhất có hơi ngạc nhiên.
"Nói cho hốc cây nghe rồi làm sao có thể nói cho em được," Yến Hàng nói, "Em đi nghe thử đi."
Chắc là Sơ Nhất đang đi về phía hốc cây, một lát sau mới nói một câu: "Không phải, anh gọi, gọi em là Chó, Chó đất chứ?"
Yến Hàng bật cười: "Nghe được à?"
"Em đoán đó." Sơ Nhất cũng cười cười.
"Đúng thật là anh có gọi một tiếng Chó đất." Yến Hàng nói.
"Chuyện này lúc, lúc nào thế?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dong-tien-xu/950308/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.