Edit: zhuudii
Yến Hàng ôm laptop dựa vào đầu giường, lang thang không mục đích mà dạo diễn đàn địa phương.
Từ sau khi bố biến mất, hắn dường như hưởng toàn bộ thói quen của bố ngày trước, đến chuyển tiếp cũng không có mà đã bắt đầu luôn. Mỗi ngày sau khi tan làm về nhà hắn đều sẽ vừa ăn vừa xem tin tức địa phương.
Hắn cao cấp hơn bố một tí, chính là hắn còn xem diễn đàn.
Không biết đang xem gì.
Giống như không biết trước đây bố đang xem cái gì.
Hắn chỉ biết nếu thật sự có gì đó thay đổi, có lẽ là một người nào đó nói ra một chuyện gì đó hay một câu gì đó là hắn có thể cảm giác được.
Trạng thái như thế này thật ra hắn có hơi kháng cự.
Hắn vẫn luôn đợi bố xuất hiện cũng vẫn luôn muốn tìm được một cái tin tức nào đó liên quan tới bố, hoặc là bắt được một điềm báo nào đó trong cuộc sống.
Những hình ảnh của bây giờ suy cho cùng cũng không còn là hắn của trước kia nữa.
Hắn không cần phải tiêu sái mà chạy khắp nơi với ai nữa, cũng không cần chỉ xem hôm nay là ngày bao nhiêu nữa, thứ mà bạn muốn trút bỏ rất nhiều.
Những việc này hắn sẽ không từ bỏ nhưng trạng thái như thế này sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
Một năm trước, lúc hắn nhìn thấy Sơ Nhất sẽ cảm thấy nhóc con này có đôi khi sẽ làm hắn lo lắng, chuyện gì cũng im lặng mà chịu đựng khiến tất cả mọi thứ đều trở thành lẽ thường trong cuộc sống của cậu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dong-tien-xu/950300/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.