Edit: zhuudii
Sơ Nhất không biết mình có tính là một người nhạy cảm không, cậu lớn vậy rồi cậu vẫn luôn muốn tàng hình đồng thời nhìn mặt đoán tâm tình của người khác. Nhưng nếu không ngừng bỏ qua những thứ đó thì dù là lớn hay nhỏ thì đều không thể tránh khỏi những tổn thương.
Cho nên cậu lúc thì nhạy cảm lúc thì trì độn.
Có điều ở chuyện của Yến Hàng, cậu chắc là rất nhạy cảm.
Sau khi Yến Hàng nghe cuộc gọi không ai nói gì và cũng không có hiện số điện thoại, thì có hơi thất thần.
"Anh gọi xe đến dưới lầu," Ăn xong bữa sáng Yến Hàng lấy điện thoại gọi xe, "Trực tiếp đưa em về trường luôn."
"Em đi xe, xe buýt là được, được rồi," Sơ Nhất ngẩn người, "Không, không cần gọi xe, đâu."
"Không sao." Yến Hàng trả lời rất đơn giản.
Sơ Nhất cũng không nói nữa, sau khi xe đến thì cậu với Yến Hàng cùng nhau xuống lầu.
Xe chở Yến Hàng đến khách sạn trước, lúc Yến Hàng xuống xe thì vịn cửa xe cười với cậu: "Đến nơi gửi tin nhắn cho anh."
"Ừm." Sơ Nhất gật đầu.
Sau khi nhìn xe lái đi, Yến Hàng lấy điện thoại ra gọi cho Thôi Dật: "Bố cháu có tin gì không chú?"
"Không có gì cả, sao thế?" Thôi Dật lập tức hỏi.
"Có thể là cháu nghĩ nhiều rồi," Yến Hàng nói, "Buổi sáng cháu nhận được cuộc gọi không ai nghe, cũng không có hiện số người gọi."
"Theo lí thì không có khả năng lắm, mấy ngày này cháu chú ý một chút," Thôi Dật nói, "Chú tìm người hỏi thăm thử."
"Vâng." Yến Hàng cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dong-tien-xu/950298/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.