Bác sĩ trao đổi với tôi kỹ càng hơn về tình hình của anh, sau đó thì đi khỏi phòng bệnh.
Vạt nắng cuối ngày nhuộm vàng những ngọn cây xanh sau lưng bệnh viện, đi qua khung cửa sổ, chiếu lên bộ quần áo trắng tinh mịn trên người anh.
Tôi thinh lặng nhìn Tịch Đông ngồi trên giường đăm chiêu với hộp nhẫn trong tay một lúc khá lâu.
Gió thu nhẹ nhàng lay ngọn tóc đen nhánh trước trán anh, một nỗi hiu hắt khó tả vương trên đôi mắt phượng. Tôi bỗng thấy lòng mình man mác buồn theo.
Những gì bác sĩ nói Tịch Đông đều đã nghe thấy, có lẽ tâm trạng của anh bây giờ cũng rối rắm chẳng khác gì tôi.
Chần chừ hồi lâu tôi mới mở miệng được:
"Xin lỗi, vì sự bất cẩn của tôi đã gây ra tai nạn, khiến anh trở thành bộ dạng thế này."
Dường như Tịch Đông không nghe thấy lời tôi, mà cứ chăm chú với chiếc nhẫn bên trong hộp nhỏ. Từ lúc tỉnh lại anh luôn giữ chặt nó, xem như món bảo vật không thể rời thân.
Tôi có chút tò mò:
"Hình như anh rất quan tâm đến chiếc nhẫn đó?"
Những ngón tay thon đẹp khẽ siết quanh thân hộp, anh trầm mặc một lúc rồi lắc đầu:
"Cũng không biết nữa, chỉ có cảm giác thứ này rất quan trọng với tôi."
Anh ve vuốt áng mây khắc trên chữ "Vấn Vương", đáy mắt hiện lên một nỗi buồn mờ nhạt.
Tôi cũng tin là thế, vì ngay cả lúc anh ngất đi, năm ngón tay vẫn không hề buông lỏng, ắt hẳn thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-van-vuong/2729416/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.