Tôi vô tình đi ngang qua phòng anh, thấy cửa vẫn mở, Tịch Đông ngồi trên giường, đang suýt xoa thoa thuốc lên vết thương sau bả vai, động tác vụng về, trông có chút khó khăn.
Định là trở về phòng mình, nhưng chưa đi mấy bước đã không cầm được lòng. Nói ra thì những vết thương trên người anh đều là bị tôi liên lụy, nhìn Tịch Đông như vậy tôi không thể không màng.
Đứng nấn ná ở cửa hồi lâu, tôi thò đầu vào trong, ngó nghiêng:
"Em có thể vào không?"
Tịch Đông ngoảnh lại nhìn tôi, đôi môi anh trắng bệch, gương mặt tuấn tú đã tiều tụy đi nhiều.
Anh gật đầu:
"Lại đây."
Tôi bước tới gần Tịch Đông, kéo chiếc ghế gỗ đặt gần bàn đọc sách đến bên cạnh giường, ngồi xuống chìa hai bàn tay ra:
"Để em giúp anh."
Tịch Đông cười cảm kích, đưa lọ thuốc và tăm bông cho tôi.
Anh xoay lưng lại, trượt chiếc áo sơ mi đã mở toang cúc trễ xuống ngang eo, để lộ đôi vai trần rắn rỏi. Ánh đèn nhàn nhạt chiếu lên người, ngả bóng trên bức tường phết vôi trắng xóa.
Xót xa sờ vào vết cắt dài đã hở miệng, lòng dạ tôi như bị ai nhào nát râm ran đau đớn:
"Sao lại dùng tay phải để giữ? Anh không nhớ bản thân đang bị thương ư?"
Giọng Tịch Đông vô cùng thản nhiên:
"Tình thế nguy cấp làm gì có thời gian nghĩ ngợi phải dùng tay nào."
Tôi không nói thêm nữa chỉ âm thầm tự trách chính mình. Thấm đầu tăm bông vào lọ thuốc, cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-van-vuong/2729360/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.