Anh bỗng dừng lại, dịu dàng hôn lên trán tôi:
"Có một chuyện hôm nay anh nhất định phải nói rõ."
Tôi ngước mắt, khóe môi đã đông cứng. Tịch Đông kiên định:
"Không một ai có thể ngăn cản anh yêu em, dù em có chấp nhận hay không anh vẫn sẽ yêu em."
Dung mạo người con trai tuấn tú trước mặt tôi dần mờ nước, sống mũi cay sè. Tôi mím chặt môi, không để bật ra thành tiếng khóc.
Tịch Đông thở dài, ngón tay ve vuốt chiếc má tôi:
"Anh biết mấy ngày qua em đi sớm về muộn là vì muốn trốn tránh anh. Phù Vân, sau này em đừng làm thế nữa."
Tịch Đông cong môi hiện lên nụ cười mờ nhạt:
"Tình cảm là của anh, trái tim là của anh. Em có thể không đáp lại, nhưng không được quyền bắt ép người khác ngừng yêu em."
Tận cùng vực thẳm là gì, bóng tối bên trong chiếc lồng giam đáng sợ bao nhiêu? Có bằng nỗi đau cắt da xé thịt khi yêu mà không thể giữ?
Tôi rũ mắt, lệ lấp lánh rơi, cơ thể như hóa đá lắng nghe từng bước chân anh mỗi lúc càng xa dần.
Cho tới khi âm thanh cài chốt cửa vang lên một tiếng "tách", tâm trí đóng băng mới kịp hồi tỉnh.
Tôi xông ra bậc thềm:
"Tịch Đông."
Anh khựng lại, chậm rãi ngoảnh đầu quyến luyến nhìn tôi.
Tại nơi sâu thẳm nhất cõi lòng, tôi nghe thấy giọng nói của nội tâm mình thúc giục: "Hãy giữ anh ở lại, chạy đến và ôm chặt anh đi, đừng để sau này trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-van-vuong/2729359/chuong-30.html