Tiêu Thanh buông lỏng Hoàng Uyển Như. Nàng nhân lúc này đẩy hắn ra, lùi lại một khoảng tạo ra khoảng cách giữa hai người.
“Nếu ta nói ta nguyện ý cả đời vô lo vô nghĩ, cứ thế hưởng thụ, còn gì tốt hơn sao?” Tiêu Thanh cố ý bày ra một bộ dạng đương nhiên.
Hoàng Uyển Như nhíu mày, cảm thấy người này quá mức càn rỡ. Nàng lấy lại bình tĩnh một chút.
“Cũng tốt? Chỉ là ở bên cạnh ta ngươi sẽ không có ngày yên ổn. Ngươi thấy đó, dù ta không làm gì vẫn bị cuốn vào vòng xoáy dơ bẩn của bọn họ.” Hoàng Uyển Như thẳng thừng nói.
Vị trí Phò mã này có gì mà lắm kẻ thèm muốn vậy chứ? Chỉ là hữu danh vô thực, chút quyền lực cũng không có.
Nhìn Quận chúa Hoàng Tiệp Lạp kia đi, đường muội của Phụ hoàng, nàng còn phải gọi bà ta một tiếng cô cô. Nhưng Quận vương Thiếu Hoàng An kia thì sao? Chẳng phải cũng chỉ là danh vị để đó, có can thiệp bao nhiêu vào triều chính chứ?
“Công chúa, nàng tin ta có thực lực vậy tại sao không nghĩ ta có thực lực đối phó những chuyện này?” Tiêu Thanh cảm thấy ý tưởng làm Phò mã cũng không tồi nha.
“Ta còn có người cần bảo vệ, còn có việc phải lo. Ngươi với ta là quan hệ hợp tác, điều kiện có thể bàn, thậm chí là danh vị Phò mã. Nhưng…” Hoàng Uyển Như nói đến đây chủ động bước gần tới Tiêu Thanh.
Nàng nhìn thẳng vào ánh mắt của Tiêu Thanh như muốn nhìn ra hắn là muốn mưu cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-trong-sinh-muon-duoc-yen-on/2683965/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.