Hàn phi run rẩy quỳ xuống, Thất Hoàng tử ở bên cạnh cũng không cam lòng quỳ theo.
“Xin Hoàng thượng minh giám, thần thiếp thật sự không biết.”
“Huống hồ, dù có muốn hãm hại Công chúa cũng sẽ không lộ liễu ngay trong tẩm cung của thần thiếp như thế. Thần thiếp xin Hoàng thượng cùng Hoàng hậu minh xét.”
Hàn phi quỳ sát đất, đầu cũng không dám ngẩng lên, cả người bà ta như toát mồ hôi lạnh, ướt một mảng áo.
“Phụ hoàng, Mẫu phi chắc chắn không làm điều này.” Thất Hoàng tử cũng quỳ xuống cầu xin.
Lòng hắn vô cùng hận, tại sao hắn phải hèn mọn quỳ xuống để cầu xin chứ? Còn những người kia lại cao cao tại thượng mà đứng đó.
Hắn cúi đầu, tay giấu trong áo nắm chặt, hắn chắc chắn là Hoàng Uyển Như đang hãm hại bọn họ. Chỉ là hắn không biết bằng cách nào? Tại sao nàng ta có thể cược mạng sống như thế?
Chưa kể nhìn tình trạng kia cũng không phải giả, đến giờ thái y vẫn chưa tìm được độc dược là gì.
“Dù hai người các ngươi không phải hung thủ, nhưng chuyện xảy ra ở cung Lạc An, có phải Hàn phi cũng nên chịu trách nhiệm không?” Hoàng thượng nhíu mày hỏi.
“Thần thiếp thất trách, đã để kẻ xấu trà trộn, nhất định sẽ chấn chỉnh lại.” Hàn phi dù nói cũng không dám ngẩng đầu lên.
Bà ta giờ đây không còn bộ dạng cao quý như thường ngày, mà thay vào đó là bộ dạng nhếch nhác.
“Phụ hoàng, Mẫu phi…”
“Câm miệng.” Hoàng thượng tức giận quát to.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-trong-sinh-muon-duoc-yen-on/2683720/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.