Hoàng Uyển Như hơi trầm ngâm, cảm thấy bản thân cũng không có làm gì sai.
Ít nhất sau chuyện này Phụ hoàng có lòng tin với nàng hơn, một Công chúa tâm cơ so với một Công chúa dựa vào Phụ hoàng, rõ ràng ai cũng sẽ yêu thích người có thể tin tưởng mình.
"Dù Phụ hoàng không đồng ý, ta cũng không hối hận."
"Chỉ là ta cảm thấy tiếc… không thể tới Băng Hồn Cốc."
Hoàng Uyển Như hơi ảo não, quả thực nàng rất muốn được đến đó.
Chỉ cần là học việc, làm việc vặt, có thể học được kha khá thứ mà người thường không thể học được
Còn nhớ kiếp trước, nàng từng nghe qua một vị thần y xuất hiện, chữa được nhiều bệnh lạ, độc thuật vô song.
Vị kia vì ham hư danh mà làm ra nhiều chuyện trái khuấy, sau đó lại có thêm tin đồn vị thần y kia vốn chỉ là giúp việc vặt của Quái Lão Nhân.
Mà sau đó, vị ấy cũng đã bị đệ tử của Quái Lão Nhân đưa về Băng Hồn Cốc.
Nghĩ mà xem, một kẻ giúp việc vặt lại có thể có bản lĩnh như vậy.
Có thể thấy Băng Hồn Cốc có bao nhiêu lợi hại.
"Tiếc sao? Vậy vẫn không hối hận?" Tiêu Thanh nhìn vẻ mặt của Hoàng Uyển Như, giọng điệu hơi dịu dàng.
"Tiếc là tiếc thôi, nhưng không hối hận. Hai cái này khác nhau."
Nàng lắc đầu cười khổ.
"Ta muốn đến Tạ gia một chuyến. Nếu như ta đoán không nhầm sứ giả của Bắc Triều sẽ đến. Đây cũng là cơ hội cho Tạ gia quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-trong-sinh-muon-duoc-yen-on/2683689/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.