Đêm trước khi xuất phát, Tử Mâu cố ý dặn đầu bếp chuẩn bị thêm rượu và thức ăn, trong đại đường chỉ để lại Tiểu Thu hầu hạ. Vốn dĩ đang ăn cơm, không một ai đề cập đến chuyện ngày mai, cho đến khi Tiểu Thu nghẹn ngào cầu khẩn, “Công tử, xin ngài hãy dẫn ta đi cùng.”
Viền mắt Tiểu Thu ửng đỏ, dường như có thể khóc bất kỳ lúc nào.
Lan Tự khẽ nhíu mày, kiên trì dỗ dành, “Không phải ngươi sợ công tử ta không về được chứ?”
Tiểu Thu nghe vậy, đôi mắt mở thật to, vội vàng lắc đầu, “Tiểu Thu chỉ là muốn đi theo hầu hạ công tử mà thôi.”
Lan Tự bất đắc dĩ cười, vừa định mở miệng, thì đã nghe Tử Mâu nói, “Nếu Tiểu Thu muốn thì cho đệ ấy theo, dù sao muội cũng thích đệ ấy chăm sóc.”
Tử Mâu thấy Lan Tự cau mày, nàng lại nói, “Thực ra cũng không có gì nguy hiểm, năm đó chúng ta và Các chủ vẫn đứng một bên đợi đó thôi. Huống hồ, Liễm Quân cũng sẽ đi mà. Đúng không, Các chủ?”
Nói đến đây, Tử Mâu mỉm cười quay sang hỏi Liễu Mộng Dĩ.
Liễu Mộng Dĩ liếc nhìn Liễm Quân, rồi gật đầu.
Lan Tự đành cười, xoa đầu Tiểu Thu, ra vẻ bất đắc dĩ nói, “Ngay cả Các chủ cũng đã đồng ý rồi, ta còn có gì để nói.”
Tiểu Thu nghe vậy, cười đến híp cả mắt.
Nhắc tới ước định mười năm, nụ cười trên mặt Tử Mâu và Lan Tự đều có chút miễn cưỡng, nhất thời trong phòng không ai nói chuyện.
Mãi đến khi Lan Tự như nhớ ra điều gì, bỗng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-nhu-mong/1216026/quyen-2-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.