Tối đến, trong viện không có thị nữ hầu hạ. Lúc Liễm Quân đến trước phòng Liễu Mộng Dĩ, cửa vẫn đóng chặt như cũ, hắn gõ hai tiếng, bên trong không hề có chút động tĩnh.
Liễm Quân cũng không bất ngờ, hắn ngồi xuống đất tựa lưng vào cửa phòng. Trải qua một chuyến đi dài, hắn cũng đã sớm mệt mỏi.
“Liễu Mộng Dĩ, ta biết ở bên trong huynh vẫn nghe được, chẳng phải những người biết võ công như huynh, thính giác linh mẫn hơn người thường rất nhiều ư?”
Trong phòng vẫn không có bất kỳ thanh âm nào, Liễm Quân khẽ cười, nói rằng, “Liễu Mộng Dĩ, huynh biết lần đầu tiên nhìn thấy huynh ta đã nghĩ gì không? Thế gian này sao lại có người như vậy, đôi mắt chẳng hề dao động, lạnh lùng đến mức không có cảm tình, vậy mà khi đó, Tử Mâu hết lần này đến lần khác đều nói huynh là người tốt nhất trên đời.”
Nói tới đây, Liễm Quân lại bất giác mỉm cười.
“Đối với Tử Mâu mà nói, huynh thực sự là người tốt nhất trên đời. Chỉ cần là người thân cận với huynh đều có thể nhận ra, về sau ta cũng hiểu được điều này.”
Ban đêm trong viện, gió thổi xào xạc. Ngoài tiếng động của cây cối ra, cũng chỉ có thanh âm của Liễm Quân.
“Trước kia ở vương phủ, mọi người đều khinh thường xuất thân của ta, chê ta ăn không ngồi rồi. Thế nhưng hôm nay trở về, còn ai dám xem ta như vậy nữa? Chỉ người thực sự có bản lĩnh mới được kẻ khác coi trọng, Liễu Mộng Dĩ, đạo lý này là huynh nói với ta, những bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-nhu-mong/1216025/quyen-2-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.