Thanh Nhi quay trở lại bệnh viện là lúc 4h chiều. Lúc về cô đi taxi nhưng khi vào lại thì đã nhờ tài xế riêng của Bạc Quý chở mình vào. Cô cũng đem theo rất nhiều đồ, đi taxi cũng không tiện cho lắm.
Lúc mở cửa phòng bệnh đi vào Thanh Nhi thiếu chút nữa đã làm rớt cái lồng cơm mà mình mới nấu cho Bạc Quý. Chỉ vì cô quá xúc động khi thấy anh đã tỉnh lại, còn đang ngồi trên giường trông rất buồn chán.
Nghe tiếng mở cửa anh cũng quay qua xem quả đúng như dự đoán Thanh Nhi ' đã quay trở lại.
Cô liền nhanh chóng lao vào vòng tay ôm chằm lấy anh, khóc lóc sướt mướt làm ướt hết một bên áo của Bạc Quý.
“ Hu hu anh tỉnh rồi ”
Anh có biết em lo lắng thế nào không hả!”
Em cứ sợ anh sẽ thật sự bỏ em mà đi mất
Bạc Quý nhìn cô gái nhỏ đang nằm trong lòng mình mà oán trách mấy lời yêu thương cảm thấy trái tim mềm nhũn ra, cũng đau lòng khi thấy cô cứ vì mình mà khóc quài.
Ngoan nào, chẳng phải anh đã tỉnh lại rồi sao
“ Sao anh lại nỡ bỏ em lại chứ, đừng khóc nữa anh đau lòng chết mất ” Bạc Quý nhẹ nhàng dỗ dành cô, còn không quên dùng tay mình lau nước mắt cho cô.
“ Mà Lam Chi đâu rồi? ” khóc một hồi thì Thanh Nhi cũng nín.
“ Anh muốn ăn trái cây nên nhờ con bé đi mua rồi ” thật sự tỉnh lại Bạc Quý cảm thấy đói vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-mot-kiep/3675804/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.