Lúc bị bắt Thanh Nhi đã bị tẩm thuốc mê. Mãi đến nửa tiếng sau thì cô mới tỉnh dậy. Vừa mới tỉnh dậy đã thấy bản thân trong tình trạng bị trói chặt. Cơ thể cô được đặt ngồi trên một chiếc ghế dựa, tay thì bị trói ngược ra đằng sau, chân cũng bị trói chặt lại không thể động đậy.
Ngay cả miệng cũng được dán băng keo không thể lên tiếng chỉ có thể ú ớ kêu cứu trong sự hoảng loạn. Nhìn một lượt xung quanh Thanh Nhi thấy nơi mà cô bị bắt đến hoang tàn vô cùng, giống như một nhà kho nào đó đã bị bỏ hoang rất lâu.
Thấy xung quanh không có ai, Thanh Nhi liền muốn tìm cách cởi trói để thoát khỏi đây nhưng cứ cựa quậy mãi cũng không thể làm dây trói nới lỏng ra được xíu nào mà ngược lại còn làm cho tay và chân càng đau hơn.
“ Đừng tốn công vô ích nữa, cô không thoát được đâu ” Giang Thành từ đâu đó bỗng xuất hiện trước mặt Thanh Nhi, trên tay còn cầm một con dao nhỏ trông vô cùng sắc bén.
“ Ưm ưm ưm ” Thanh Nhi thấy Giang Thành thì nỗi sợ càng lớn hơn, cô không ngờ chính Giang Thành là người bắt cóc mình.
Giang Thành biết Thanh Nhi muốn nói chuyện nên trực tiếp đi lại xé miếng băng keo ngay miệng của cô ra. Quả nhiên cái miệng vừa được thoát là Thanh Nhi đã chửi tên cặn bã trước mặt không ngớt lời.
“ Tên khốn, anh dám bắt cóc tôi
“ Sao anh không đi chết đi hả!” mọi bức xúc đều được Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-mot-kiep/3675224/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.