"Khuê, hôm nay anh xuất viện, khi bệnh nặng, anh nghĩ mình không thể chịu đựng được nữa. Anh yêu em nhiều lắm, yêu em đến phát bệnh, ngay cả dũng khí nói ra cũng không có. Năm mười tám tuổi anh không nói, bao nhiêu năm như vậy đã thành thói quen, anh không muốn em biết có một người yêu em như vậy, bởi vì có lẽ đối với anh mà nói đó là cách anh yêu em, nhưng đối với em mà nói, đó là một loại bệnh… Bởi vì, em không yêu anh, không quen biết anh, sao có thể nói yêu?"
Doãn Nguyệt Khuê yên lặng nhìn từng chữ trên mặt sau của tờ giấy vẽ, nước mắt không tự chủ được chảy xuống. Trong tranh, anh đeo mặt nạ đen, đỡ đạn cho cô trong bóng tối. Cảnh tượng đó vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức của cô. Vì điều này, cô đã tìm kiếm anh trong nhiều năm.
“ Khuê, khi viên đạn xuyên qua cơ thể anh, anh nghĩ, nếu em nhìn thấy bộ dạng của anh, em sẽ không biết rằng anh đã ở bên cạnh em nhiều năm như vậy, bởi vì đối với em anh chỉ là một trong rất nhiều vệ sĩ của em mà thôi.”
"Khuê, anh có ích kỷ, ích kỷ và nhỏ nhen, làm sao có thể để người khác tới gần em như vậy được? Em là cô gái của anh, người gần gũi nhất với anh mỗi lần chỉ có một mình em."
"Lúc đó anh nghĩ, coi như em không nhìn thấy bộ dáng của anh, thì lúc anh chết em cũng sẽ không bi thương quá lâu, dù sao anh cũng chỉ là vệ sĩ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-mot-kiep-yeu-em/2907869/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.