Nghe thôi cũng đủ biết cuộc gọi đó chắc chắn là của phụ nữ, nhưng chưa bao giờ thấy Âu Trấn Phàm đích thân rời đi thậm chí còn sốt sắng lo lắng như vậy.
Lý Tu Mai chưa kịp nói một câu thì người đã đi mất, cái bóng đó có lẻ cả đời cô ta cũng không thể với lấy được sao...góp cuộc người con gái đó là ai mà khiến một người lạnh như băng cứng đầu như đá giống Âu Trấn Phàm lại quan tâm như thế.
Hạ Ly Tâm đột nhiên tỉnh dậy, nghe thấy tiếng gió liền đi ra ngoài định đóng cửa lại. Không ngờ nhìn thấy cô ngã xuống sàn chảy mồ hôi lạnh như suối, thân thể thì nóng hừng hực.
"Chị Mịch..chị ơi..chị cố lên em gọi cấp cứu ngay..chị sao vậy..đừng xảy ra chuyện gì nhé.."
Không biết phải làm thế nào, ngoài cửa một tiếng rầm lớn. Cửa bị Âu Trấn Phàm đá toang ra, nhanh chóng đi vào không một câu mà chỉ nhìn Tôn Mịch đau đớn mà ôm lấy cô vội vàng ra xe đi bệnh viện.
Cả Hạ Ly Tâm cũng chạy theo, không còn thời gian để bất ngờ hay nhận ra người đàn ông này đâu.
"Làm ơn..đừng để chị ấy xảy ra chuyện..."
Hạ Ly Tâm nắm lấy tay luôn miệng gọi tên Tôn Mịch không chút nghĩ ngơi, tuyệt đối không để cô ngất đi.
Âu Trấn Phàm vừa đến, ngay lập tức Tôn Mịch được đưa vào phòng cấp cứu ngay. Hầu như trong bệnh viện ai cũng có thể nhận ra hắn, còn có vài người cũng có thể nhận ra Hạ Ly Tâm.
Vì là Âu Trấn Phàm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-mot-kiep-vi-em/2797428/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.