Ở tại phòng bệnh của Tôn Mịch, ngay sau khi nhận tin từ chị Mộ về việc lịch trình công tác tất cả bị quản lại do Âu Trấn Phàm đích thân ra lệnh.
Cô đã nhanh chóng xuất viện và cố tìm đến gặp Âu Trấn Phàm hỏi lí. Sao hắn có thể tự tiện quyết định mà không thèm nghĩ đến cảm xúc của cô chứ... những thứ mà hiện tại cô có được đều là đánh đổi rất lớn thì sao có thể nói nghĩ là nghĩ chứ.
"Chị Mịch..nghĩ ngơi chút đi, chị chưa khoẻ hẳn đâu"
"Không sao đâu..em đừng lo quá"
Dù Hạ Ly Tâm cố gắn khuyên nhưng Tôn Mịch thì cứ quyết phải xuất viện tìm Âu Trấn Phàm, không biết sẽ chọc giận hắn hay không cô cũng phải liều một phen.
Phòng chờ của tập đoàn QA.D.
Lâm Uy Nạp ngồi hơn nữa tiếng đồng hồ mà vẫn chưa thấy người đâu, nhưng có một điều là tên này sức kiên trì và nhẫn nhịn cao. Không những không nổi giận hay biểu lộ bực tức mà ngược lại còn vui vẻ an nhàn ngồi từ tốn thưởng thức trà nữa.
"Cạch" tiếng cửa mở ra.
Âu Trấn Phàm từ từ đi vào, sắc mặt điềm đạm. Quan Triều đi cạnh với hắn vào trong mà còn thấy lạnh sống lưng lo sợ. Cả hai người đàn ông này đều thoát rõ bộ dạng giống như quân vương bất bại vậy.
"Lâu rồi mới gặp..Âu Tổng vẫn vậy nhỉ"
"Hừ..Lâm nhị gia đích thân đến gặp tôi không biết có vấn đề gì nghiêm trọng vậy ?"
Cái cách nói chuyện kiêu ngạo ấy đúng thật là Âu Trấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-mot-kiep-vi-em/2797426/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.