Ánh mắt của Tôn Mịch phút chốc đờ ra một lúc, cô ta nói cũng không phải là sai. Âu Trấn Phàm nói yêu cô nhưng hắn ta chưa bao giờ đề cập đến chuyện sẽ cho cô một danh phận cả.
Nhìn Tôn Mịch không nói gì, Lý Tu Mai khẽ cười rồi nói tiếp. Giọng điệu không quá kiêu căng nhưng lại tỏ rõ vẻ khiêu khích mỉa mai.
"Tôn Mịch..cô là người thông minh, tôi mong cô sẽ tự lựa chọn nước đi đúng đắn nhất"
"Cho dù tôi có lựa chọn rời đi... cũng chẳng đến lượt cô đâu, nếu có thì chỉ có thể ép buộc không cảm xúc"
Tôn Mịch dù nặng lòng rối trí nhưng vẫn cố bình tĩnh không để cô ta đắc ý, cô nhẹ nhàng nhưng lại rất thâm thuý từng lời nói làm cho người khác phải dè chừng.
Lý Tu Mai siết chặt bàn tay, khuôn mặt thể hiện rõ sự căm phẫn muốn giết chết Tôn Mịch vậy, cô nhẹ nhàng cất bước đi vào trong tiếp tục bữa tiệc.
Khi vào trong, Âu Trấn Phàm đang cùng một Kim Bách Giao và Âu Duật Phong nói chuyện gì đó nên cô không làm phiền mà đứng một bên chờ hắn. Lâm Uy Nạp lúc này định tiến lại nhưng đã bị Cố Liên Thành chặn ngang mặt, không thể làm lơ hắn được nên miễn cưỡng ở lại nói chuyện với hắn.
Từ đầu tiệc đến giờ, Cố Liên Thành để ý ánh mắt của Lâm Uy Nạp cứ chỉa thẳng vào Tôn Mịch một cách lạ lùng, không phải nguy hiểm hay gì khác mà tràn ngập vẻ nhớ nhung không nguôi.
"Lâm tổng..lâu rồi mới gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-mot-kiep-vi-em/2797388/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.