Buổi tối, tại vinh thự Hoa Đài Viên.
Âu Trấn Phàm đi làm về, trông hắn khác hẳn thường ngày. Quản gia nhanh chóng đi ra cuối người chào hắn rồi định nói gì đó nhưng Tiểu Ý từ bên trong chạy ra nhí nhố cười đùa.
"Chú đẹp trai này là ba của chúng ta sao..anh hai mau ra đây đi"
Âu Trấn Phàm ngạc nhiên, sao lại có con nít ở đây lại còn nói gì đó khó hiểu. Hắn nhìn theo hướng cô bé thì thấy Tiểu Hàn bưng bát đũa đi ra thì biết ngay, hai đứa nhóc đáng yêu này chính là con trai của hắn.
Tôn Mịch cũng chậm rãi đi ra, nhìn hắn khẽ cười nhạt rồi liếc qua hai đứa nhỏ nói với hắn.
"Anh vào ăn cơm đi.."
"Đây là..con của chúng ta sao ?"
"Ừm..là con của chúng ta"
Hai mắt Âu Trấn Phàm phút chốc mừng rỡ, hắn bế Tiểu Ý lên cười một cách hạnh phúc, đã lâu lắm rồi từ ngày Tôn Mịch rời đi đây chính là lần đầu tiên nhìn thấy hắn mỉm cười thế này.
Tiểu Hàn không hiểu tại sao, sắc mặt thằng nhóc lại ảm đạm giống như chẳng thích thú gì khi gặp lại ba nó vậy.
"Tiểu Hàn..mau lại đây với ba"
"Hứ.."
Tiểu Hàn "hứ" một tiếng rồi vội vàng chạy lên lầu, cả nhà đờ ra đó. Tôn Mịch cũng hiểu mấy phần nên nhìn lại hắn, cô chuẩn bị đi lên nhưng lại bị Âu Trấn Phàm cản lại.
"Để anh đi.."
"Ừm.."
Phòng của Tôn Mịch, tiểu Hàn ngồi một góc trên đầu giường. Sắc mặt hờn dỗi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-mot-kiep-vi-em/2797373/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.