Ván bài tối nay được tổ chức bên trong rạp hát.Bởi vì trò khôi hài ban ngày, khi cô xuất hiện, rất nhiều người đã chú ý đến.
Trình Mục Dương mới từ chiếu bạc đứng dậy, mặc áo đơn giản màu rám nắng, quần tây, gương mặt phản xạ ánh đèn vàng càng trở nên anh tuấn cực kỳ, như là một nhà quân phiệt (người nắm sức mạnh về quân đội hay vũ khí) đi ra từ trong tranh thủy mặc (là tranh được vẽ bằng mực nước trên lụa).
Nam Bắc dựa vào lan can cầu thang gỗ, ánh mắt mềm mại nhìn hắn.
Nhìn cho đến khi hắn đến bên cạnh, lấy tay chạm vào gương mặt cô: “Vẫn còn khát sao?”
“Khát.” Cô nhẹ nhàng nhướng mày, “Còn có đau đầu.”
“Chỉ có đau đầu?” Trình Mục Dương tâm tình vô cùng tốt, cánh tay chống tại cầu thang, vui đùa cùng cô.
Nam Bắc không để ý tới hắn: “Thắng sao?”
“Thắng.” Trình Mục Dương nhẹ giọng nói, “Đại sát tứ phương.”
Cô liếc hắn một cái, khuôn mặt nóng bừng.
Hai người theo cầu thang gỗ uốn lượn đi đến lầu ba, vào căn phòng lớn nhất, cửa đóng kín.
Hai người ăn ý, duy trì khoảng cách thích hợp, mọi người khó có thể biết, bọn họ có quan hệ không bình thường.
Điều ngoài ý muốn là, đêm nay không có ông Thẩm.
Lúc này ngồi khoanh chân chơi cờ lại là người đàn ông trung niên của Chu gia. Hắn ngẩng đầu nhìn Nam Bắc, mời cô ngồi trước mặt: “Đến đây, chơi với tôi một ván.”
Nam Bắc quét mắt, cầm lên một quân trắng đặt lên bàn cờ.
“Nghe nói gần đây quân nổi dậy Myanmar liên minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-mot-kiep-tron-doi-tron-kiep/4526/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.