“Không giống,” Nam Bắc vươn tay sờ đôi mắt hắn, “Ánh mắt của anh rất đẹp. Trên quốc lộ E40 tại Bỉ, từ lúc bắt đầu đối diện, em đã bị anh hấp dẫn.”
Đôi mắt màu hổ phách.
Lúc tức giận sẽ khiến người khác cảm thấy lạnh như băng. Lúc nhìn cô, có ôn nhu, có chăm sóc, có lười biếng, nhưng cũng có một loại thâm tình đã nhiều năm khiến người ta không thể tưởng tượng.
Hắn cười: “Thật sao?”
“Thật sự.” Cô nói, “Em nhớ rõ đó là ngày 10 tháng 2 đúng hay không?”
Trình Mục Dương ngạc nhiên.
Hắn cúi đầu, chóp mũi trượt từ trán cô xuống mũi, môi, cằm, cuối cùng dừng ở cổ họng. Có thể cảm nhận được mạch đập của cô cũng như nhìn thấy dấu răng trên cổ: “Trước khi đến sân bay, tìm một khách sạn hay một chỗ nào đó, hay ngay tại trong xe này cũng được, anh muốn em.”
“Sắc quỷ.” Giọng của cô như là trong hàm răng phát ra.
“Anh không chỉ là sắc quỷ, còn là ác quỷ.” Trình Mục Dương tươi cười đáp lại, “Sau khi chết nhất định sẽ đến ngục A Tỳ [1], vĩnh viễn không siêu sinh. Cho nên, anh chỉ có một đời một kiếp này triền miên cùng em. Một đời một kiếp này, em có thể cự tuyệt anh sao?”
Cô cười, tay vươn ra sau lưng vuốt ve vết thương của hắn.
Không một người phụ nữ nào có thể từ chối người đàn ông, luôn dùng những từ ngữ tự nguyền rủa bản thân như vậy để miêu tả si mê của hắn đối với cô. Cô cảm thấy sự tồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-mot-kiep-tron-doi-tron-kiep/2518830/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.