Hai chữ "Huyền Vũ" này giống như sét đánh ngang tai, khiến Hà Vân kinh ngạc đến mức không sao tin được. Cô ngước lên nhìn Tô Vũ Phong, hốt hoảng lùi về phía sau một bước: "Anh nói gì?".
"Cẩn thận".
Tô Vũ Phong thấy Hà Vân sắp bước hụt xuống hồ nước liền vươn tay kéo cô, tuy nhiên, Hà Vân lại tưởng anh muốn cướp dây chuyền trên cổ mình nên càng sợ hãi nghiêng người né tránh: "Anh tránh ra, đừng đụng vào em".
"Vân, bình tĩnh". Tô Vũ Phong nhanh như chớp tóm lấy cô, trước khi Hà Vân ngã xuống liền kéo cô trở lại, ôm vào lòng. Anh kiên nhẫn nhắc lại một lần nữa: "Bình tĩnh".
Lúc đứng vững trong lòng anh, nghe thấy tiếng tim đập vững chãi của Tô Vũ Phong, sự thảng thốt trong lòng Hà Vân mới đột ngột dịu xuống.
Cô liếc hai cánh tay anh, thấy Tô Vũ Phong chỉ ôm chặt cô để giữ Hà Vân không rơi xuống hồ, anh không có ý định lấy dây chuyền của cô. Hà Vân lúc này mới nhận ra mình đã vô cùng thất thố.
"Em...". Cô lắp bắp, ngượng ngùng một lát mới có thể thốt ra một câu hoàn chỉnh: "Xin lỗi, vừa rồi em không đúng".
"Không sao". Tô Vũ Phong nhẹ nhàng vỗ lưng Hà Vân, vẻ mặt rất bình thản, tựa như không hề bận tâm đến cả Huyền Vũ lẫn thái độ vừa rồi của cô: "Ở bên ngoài lạnh, vào trong nhà thay quần áo khô trước đã".
"Vâng".
Trên đường vào trong nhà, Tô Vũ Phong vẫn nắm chặt tay Hà Vân, những vết chai do cầm súng của anh cọ cọ vào lòng bàn tay cô, động tác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-mot-kiep-qua-xa-xoi/993713/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.