Minh Trạch thấy Phương Vy cứ nhìn chằm chằm hình săm trên cổ mình, trong lòng bất giác lại có chút ngứa ngáy.
Nếu bình thường, chắc chắn anh ta sẽ ngứa miệng châm chọc vài câu, nhưng bây giờ Minh Trạch tự biết thức thời, anh ta không muốn bị mổ thẳng mà không có thuốc tê, cho nên đành xoay người, quay phần cổ có hình săm sang phía khác.
“Tôi mất máu gần c.hế.t rồi đấy”. Minh Trạch nằm úp, lẩm bẩm phàn nàn: “Bác sĩ, các cô muốn ngắm thì chút nữa tôi cởi ra cho ngắm thoả thích, bây giờ xử lý vết thương của tôi trước đã”.
Mấy y tá đứng trong phòng lập tức xấu hổ đỏ mặt, chỉ có Phương Vy là bình thản tiến lại gần, mấy ngón tay chọc chọc vào lưng anh ta: “Cơ bắp trông cũng được đấy nhỉ?”.
“Nói gì thế? Nếu không ngon nghẻ sao dám cởi cho các cô ngắm?”. Minh Trạch bị chọc đau cũng không dám kêu, ngược lại, không nhịn được buông lời trêu chọc Phương Vy: “Bác sĩ, cô cứ chăm sóc tôi tốt đi, biết đâu ngoài việc cho cô bổ mắt, tôi còn làm được nhiều chuyện khác khiến cô suốt đời không quên được nữa đấy”.
Phương Vy bắt đầu lôi dụng cụ ra, tiện liếc mắt ra hiệu cho mấy y tá bên cạnh dùng dây thít buộc tay chân Minh Trạch vào thành giường, nhưng miệng vẫn thờ ơ đáp lại: “Thật à?”.
Anh ta lúc này đang dán mắt vào vòng ngực cỡ đại của Phương Vy, nhất thời cũng không bận tâm đến mấy vấn đề này: "Tất nhiên".
Nói về body, mấy người đàn ông chỉ chuyên chơi với súng đạn như Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-mot-kiep-qua-xa-xoi/993709/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.