Khi Hà Vân tỉnh dậy thì trời đã sáng rõ rồi, cô theo phản xạ quờ tay sang bên cạnh, nhưng không hề có hơi ấm mà chỉ thấy một lớp chăn đệm lạnh lẽo, hơn nữa còn không có mùi của Tô Vũ Phong.
Không có mùi của Tô Vũ Phong?
Hà Vân phát hiện ra có điều gì không đúng liền lập tức bật dậy, nhưng xung quanh không phải là căn phòng hiện đại trên tàu chiến của Tô Vũ Phong mà là một gian phòng được ghép bằng những tấm ván gỗ, sơ sài đến mức có thể nghe được tiếng động cơ chạy ầm ầm ở phía sau, thậm chí còn ngửi thấy được cả mùi tanh nồng của cá biển.
Đây rút cuộc là nơi nào? Là cô đang mơ hay đã bị bắt cóc đến nơi nào?
Hà Vân tự véo tay mình vẫn thấy đau, biết mình không mơ nên hốt hoảng bật dậy. Cô vội vàng bò xuống khỏi chiếc giường cũ kỹ rồi mở cửa chạy ra ngoài, thấy không gian hoàn toàn xa lạ, chạy hết một hành lang ngắn ra đến boong tàu thì gặp mấy người đàn ông đang đánh cá.
Hà Vân tóm bừa một người, cuống quít hỏi: "Đây là đâu? Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây?"
Người đàn ông kia không hiểu tiếng Việt Nam nên ngơ ngác nhìn cô, Hà Vân thấy anh ta không trả lời thì lại càng sốt ruột, cứ liên tục hỏi đây là đâu.
May sao ngay sau đó có một người đàn ông lớn tuổi từ mũi tàu chạy lại, dùng tiếng Bentu nói chuyện với cô: "Đây là tàu đánh cá của chúng tôi".
Hà Vân lúc này mới nhận ra mình vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-mot-kiep-qua-xa-xoi/993701/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.