Vào đến phòng khách hai tay cô đã ướt đẫm mồ hôi, gượng mở một nụ cười:
-Thưa mẹ con mới về!
-Chát...
Một âm thanh lãnh khốc vang lên, cô chưa kịp giải thích Thẩm phu nhân đã giáng cho cô một cái tát làm cho một bên má của cô đỏ rực. Cô im lặng cuối gầm mặt không nói lời nào, bởi cô biết có nói ra cũng vô ích. Cô ý thức được thân phận của mình vốn dĩ bình thường cô đã là cái gai trong mắt nhà họ Thẩm, chỉ cần có cơ hội người phụ nữ ấy sẽ không từ bỏ để đuổi cô ra khỏi nhà.
-Ai là mẹ của mày? Mẹ mày là con tiện nhân họ Vũ chết cách đây mười sáu năm trước rồi mày có cần tao nhắc cho mày nhớ mẹ của mày đã chết như thế nào không?
Những lời nói cay nghiệt của bà ta xoáy sâu vào tâm trí cô không thể nào rứt ra được. Nỗi đau cô cố gắng xoa dịu suốt mười sáu năm nay không ngờ giờ phút này người phụ nữ mà cô vẫn cung kính gọi một chữ "mẹ" lại dùng dao rạch một vết dài ở nơi miệng vết thương chưa kịp khép lại.
-Mẹ! mẹ có cần phải day nghiến Lan Ư như thế này không, cả một thời gian qua mẹ dày vò cô ấy vẫn chưa đủ sao? Mẹ luôn bảo mẹ Lan Ư là dâm phụ vậy cha chắc chắn là gian phu nhỉ?
-THẨM NHẬT THIÊN!_ Thẩm phu nhân tức giận hét lớn chưa bao giờ cô thấy người phụ nữ này tức giận đến mức này._ Con là người thừa kế của Thẩm gia, là đại thiếu gia tại sao con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doi-mot-kiep-mot-doi-nguoi/141853/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.