Cô sinh ra và lớn lên trong một gia đình không có lấy tiếng cười. Sở dĩ vì mẹ cô có suất thân là một người giúp việc chỉ biết bưng trà rót nước. Một người hầu lỡ mang trong mình cốt nhục của ông chủ cứ ngỡ sẽ không bị đối sử quá tệ. Nhưng ngày cô chào đời cha cô còn không thèm liếc mẹ con cô dù một cái, thậm chí mẹ còn không được sinh cô ở bệnh viện.
Thế là cô chào đời ở một căn nhà kho mục nát sau khu biệt thự đồ sộ của Thẩm gia. Lúc cô chào đời không biết gió từ đâu cuốn một bông hoa lan trắng ngần đến bên cạnh cô. Mười sáu năm rồi, đã tròn mười sáu năm mà không ngày nào Lan Ư được sống yên ổn, không bị nắng thì cũng bị tát. Nhưng nụ cười không bao giờ tắt trên khuôn mặt trong sáng của cô.
Nếu giây phút đó nếu bà Vũ biết để tồn tại được trong Thẩm gia là không dễ dàng gì thì liệu rằng lúc đó bà có liều mạng đẩy cô vào Thẩm gia hay không? Cha cô- Thẩm Hàn Phong một doanh nhân thành đạt cả đời của ông đều không tính sai một bước nhưng có lẽ cô là một sai lầm lớn nhất trong cuộc đời của ông. Liệu cuộc đời của cô có được bình yên? Hay lúc nào cũng sẽ phải trải qua sóng gió?